Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 109 : Cho em vay 25 vạn
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
Tôi lại tìm thêm một đống củi chất vào trong động, đây là vật phải có trong mùa đông này. Nếu như không chuẩn bị tốt, thì sẽ không còn pin điện thoại đâu mà dùng nữa!
Sau khi chuẩn bị xong, tôi đem toàn bộ đồ trượt tuyết cởi, khoác lên những cành cây bên cạnh đống lửa, nói với Trần Vi Nhi:
"Vi Nhi, em cởi y phục ra đi."
Trần Vi Nhi cởi bộ đồ trượt tuyết xuống, đưa cho tôi, nói:
"Nhưng y phục bên trong cũng ướt rồi!"
"Ừ, một lát nữa sau khi áo khoác khô, chúng ta cởi đồ bên trong ra, mặc áo khoác thôi."
Tôi nhận lấy y phục của Trần Vi Nhi, treo trên mấy cành cây bên cạnh đống lửa.
"Hắt xì"
Trần Vi Nhi đột nhiên hắt xì một tiếng.
"Vi Nhi, em tới đây ngồi gần lửa một chút."
Tôi vội vàng nói.
Ở trong cái đảo hoang này mà bị cảm thì hỏng bét. Thể chất của tôi đặc thù có thể chịu được lạnh, nhưng Trần Vi Nhi lại không phải như vậy.
Ngọn lửa cháy rất to chỉ trong chốc lát đã hơ khô áo khoác ngoài. Tôi bỏ cái áo khoác đó ra, để một cái còn chưa khô lên trên, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Sau khi cởi đến chiếc quần con, Trần Vi Nhi bỗng nhiên cả kinh kêu lên:
"Anh... Anh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là cởi quần áo chui vào trong áo khoác rồi!"
Tôi trải cái áo khoác như một tấm đệm trên mặt đất
"Vậy thì.. còn em làm sao đấy?"
Trần Vi Nhi sợ hãi nhìn cái đệm.
"Em cởi y phục ra rồi chui vào đây."
Tôi nói. Mặc dù tôi ngoài mặt giọng nói nghe đường hoàng. Nhưng mà trong nội tâm của tôi lại rất xấu xa.
"Em..."
Trần Vi Nhi đỏ mặt nói không ra lời.
"Mau cởi ra, nhân lúc áo khoác còn ấm, chui vào đây, nếu không bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Tôi vừa thúc giục, vừa cởi quần con của mình.
"Vậy… anh đừng có nhìn em."
Trần Vi Nhi cắn răng, quyết định nói. Lúc này trong lòng Trần Vi Nhi rất mâu thuẫn, nhưng nghĩ tới chuyện mình đã đáp ứng làm thê tử của hắn, cho nên chuyện ở chung một chỗ cũng không có gì không được.
"Được, anh vào trước, em nhanh lên một chút."
Nói xong, tôi vứt chiếc quần con ra ngoài, rồi chui vào trong "chăn", thật ấm áp và thoải mái.
Trần Vi Nhi ở bên cạnh đống lửa, đưa lưng về phía tôi, từ từ cởi y phục trên người. Lúc nàng cởi tới chiếc áo ngực, rõ ràng tôi thấy nàng dừng lại một chút nhưng sau đó lại tiếp tục.
Sau khi Trần Vi Nhi cởi chiếc áo ngực xuống, một màu trắng làm cho tôi lóa mắt. Da của Vi Nhi còn trắng hơn so với của Nhan Nghiên.
"Vi Nhi, em có sao không?"
Thấy vậy, dục hỏa của tôi bị giảm đi không ít, ân cần hỏi thăm.
Vi Nhi lắc đầu, chỉ một chốc lại chuyển động. Nhưng mà tôi có thể cảm nhận được rằng, Vi Nhi không có chút khoái cảm nào cả, mà chỉ toàn đau đớn.
"Vi Nhi, đừng có cử động nữa."
Tôi lo lắng nói.
"Đừng nói chuyện..."
Vi Nhi thở nhẹ nói, quật cường lắc đầu, động tác ở phía dưới có chậm lại đôi chút.
Tôi nhắm mắt, yên lặng hưởng thụ khoái cảm do Vi Nhi mang đến. Có lẽ là bởi vì phía dưới của Vi Nhi quá chặt, hoặc là tôi không kiềm chế.
Cho nên rất nhanh tôi đạt tới đỉnh, hét lớn một tiếng, tinh hoa được lưu giữ toàn bộ bên trong Vi Nhi.
Trần Vi Nhi cười nhẹ, gục xuống ngực tôi, nước mắt nàng chảy ra, thấm đẫm lồng ngực.
"Vi Nhi, sao vậy?."
Một lát sau, tôi thấy Vi Nhi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, mớ mở miệng hỏi.
"Bởi vì... Bởi vì em yêu anh! Thật đó, Lưu Lỗi, em rất rất rất yêu anh!"
Trần Vi Nhi khóc nhưng hạnh phúc nói:
"Em cuối cùng cũng trở thành lão bà của anh rồi"
"Vi Nhi, em nói cho anh rõ tại sao đi?"
Tôi vẫn chưa hiểu rõ tại sao Vi Nhi lại làm vậy?
"Có lẽ... có lẽ do chúng ta không còn đường sống, cho nên em đem thân mình cho anh, khi chết em cũng không có gì phải tiếc nuối cả!"
Trần Vi Nhi động tình nói.
"Nhưng mà... làm như vậy em không đau sao?"
Đây mới là vấn đề chính.
"Sao lại không đau, anh là đồ đại phôi đản... Đau chết mất!"
Trần Vi Nhi vừa nói vừa đấm lên người tôi như đánh trống:
"Lão công, em vẫn không hiểu trên sách người ta nói... làm cái loại chuyện này có cảm giác sung sướng cơ mà?!"
"Nha đầu ngốc, lần đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau, huống chi em còn điên cuồng như vậy nữa"
Trần Vi Nhi làm nũng, việc này đã nói lên nàng đã buông xuôi gánh nặng trong lòng.
"Em... Em làm sao biết được... Anh cũng đâu có nói cho em."
Trần Vi Nhi cau mày u oán nói.