Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 119 : Đập hỏng BMW

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


Ôi, "cái trứng" !

Chuyện này làm tôi phát hỏa, ngày đầu tiên lái xe liên tiếp gặp 2 thằng kiêu ngạo.

Tôi đang nhớ lại sự kiện kiếp trước đập tan một chiếc BMW, mẹ nó, lão tử hôm nay cũng đập mày một trận.

Một giây đồng hồ tiếp theo, lại càng thêm kiên định ý nghĩ của tôi. Bởi vì ... cái thằng lái xe vừa bước xuống, lại chính là cái thằng Vu Cương, một thằng bì ổi vô liêm sỉ, từng đứng trước quán Ma Lạt Thăng để mua Trần Vi Nhi.

Mày chết rồi, đã vậy thì đừng trách tao không khách khí, mặc dù tôi không có thâm thù đại hận gì với loại cá vạc này.

Nhưng tôi lại có một dục vọng rất mạnh, đó là nữ nhân của tôi thì người khác đừng hòng nghĩ tới!

Mà cái con cá vạc này lại dám dùng 8 vạn động để mua lão bà của tôi, tôi đương nhiên không thể khách khí với hắn. Huống chi hôm nay, con cá vạc này lại dám trêu chọc tôi.

Tôi mở cửa xe nhảy xuống, trầm giọng nói:

"Mày cho xe lùi ra, tao coi như hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra."

Con người của tôi thực ra chẳng có gì, chỉ có mỗi tính mềm lòng, trước khi đập chết người khác, vẫn cho người khác một cơ hộ ăn năn.

Nhưng mà cái cơ hội này không có ai quý trọng cả.

Đầu tiên là tên Sấu đầu đà, rồi thì đến đám người Lưu Khoa Sinh, Lý Thiếu Kiệt mà ngay cả con cá vạc này cũng vậy. Nguồn: https://truyenfull.vn

"Con mẹ nó! Chỉ đi một cái xe Jetta đểu, mà dám ở đó quát tao ư, cút ra xa một chút."

Cá vạc chỉa vào xe của tôi, khinh bỉ nói.

"Vu ca ca, có chuyện gì vậy."

Từ trên chiếc BMW bước xuống một một người con gái ăn mặc khá đẹp, thoáng cái đã tựa hẳn vào người của con cá vạc, hỏi.

"Chỉ là một thằng ngu lái xe Jetta, nó muốn anh lùi xe ra cho nó đỗ."

Cá vạc chỉ vào người của tôi nói với người con gái đang làm nũng.

"Lão công, sao vậy?"

Lúc này, Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi cũng từ trên xe bước xuống. Nhưng mà do hai người ngồi ở ghế sau, cho nên không chú ý tới con cá vạc ở phía trước.

"Trần Vi Nhi!"

Cá vạc bỗng nhiên kinh ngạc chỉ vào Trần Vi Nhi đang thân mật quấn lấy cánh tay của tôi.

"Vu Cương?"

Trần Vi Nhi lúc này cũng phát hiện, thì ra đây chính là người mà thiếu chút nữa mình bị bán cho hắn.

"Hừ! Mẹ kiếp, tao còn tưởng mày thuần khiết lắm, hóa ra chỉ là một con kỹ nữ." Cá vạc nhìn Trần Vi Nhi đang khoác tay tôi, nói:

"Nhưng mà ánh mắt kém lắm, lại đi cặp với một thằng lái xe Jetta! Nếu lúc đầu mày đáp ứng tao thì đã được ngồi xe BMW rồi!"

"Ngươi... Vu Cương! Ngươi cũng thật là quá đáng! Anh ấy là bạn trai của tôi!"

Trần Vi Nhi vội vàng giải thích.

"Bạn trai? Vậy người lẳng lơ bên người hắn kia là ai? Đừng có nói đấy là chị hoặc em gì đó nhá!"

Cá vạc chỉa vào Triệu Nhan Nghiên đang ở bên cạnh của tôi nói.
"Thật uy phong, hắn ném ra 100 vạn đập một chiếc xe BMW!"

Tôi nghĩ nếu tôi còn không ra cửa, thì nhất định cô gái này sẽ quấn rịt lấy tôi không rời!

Sau khoảng 10 phút đồng hồ, cá vạc bị một nhóm côn đồ tóm ra ngoài đánh cho một trận, toàn bộ tay chân bị đánh gãy, nhất là cái tay đẩy người kia bị nện cho nát nhừ.

Bọc tiền rơi tứ tung xuống đất, nhưng không ai dám nhặt. Đám an ninh ngân hàng đứng ở một bên, không ai dám đi ngăn trở. Đợi khi đám côn đồ này đi khỏi, thì mọi người mới móc điện thoại bấn 110.

Chỉ còn một cô gái khiêu gợi, đứng đó, hai mắt trợn trừng.

...

"Thật là thoải mái!"

Tôi tay trái nắm lấy tay của Trần Vi Nhi, tay phải nắm tay của Triệu Nhan Nghiên, nói.

"Anh còn nói thoải mái nữa hay sao? Thoáng cái đã ném đi 98 vạn rồi!"

Triệu Nhan Nghiên châm chọc nói.

"Khụ! Không phải chỉ là chín mươi tám vạn hay sao? Lão công em cái gì cũng thiếu, nhưng chỉ không thiếu tiền!"

Lời này của tôi cũng là thật, bởi tháng này Microsoft đã gửi tiền vào tài khoản cho tôi.

Tập đoàn Ánh Rạng Đông do Triệu Quân Sinh lãnh đạo cũng là một cái máy in tiền, không ngừng đổi mới sản xuất, không ngừng mở rộng kinh doanh, đồng nghĩa với việc tiền trong tài khoản ngân hàng không ngừng tăng lên.

"Chín mươi tám vạn? Ai, đúng là quá thoải mái, nhưng nó cũng quá nhiều!"

Vi Nhi cũng thở dài nói.

"Vậy sao lúc nãy em còn muốn đập?"

Tôi cốc một cái lên trán của Vi Nhi, nói.

"Em... em... Người ta thấy anh đập hăng hái như vậy, nên cũng muốn thử xem sao!"

Vi Nhi ủy khuất nói.

"Ai nha, hai người đúng là quá xứng đôi! Em phải cách xa các người ra một chút, không thì lại bị nhiễm khuynh hướng bạo lực! Nhưng mà cũng chờ đấy, có một ngày nào đó em sẽ đập phá cùng với hai người!"

Triệu Nhan Nghiên liếc mắt nhìn Vi Nhi rồi trốn sang một bên.

"Nhan Nghiên, em nói chị..."

Vi Nhi ấp úng nói.

"Vi Nhi, em học cách nói của ai vậy?!"

Tôi toát mồ hôi!

"Học cái người con gái bên cạnh Vu Cương kia kìa, trông cũng rất hay đó." Vi Nhi nói.

"... "