Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 144 : Cửa Ngầm
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
Khi Tô Dĩnh Tư bị thả từ trong túi ra, thì lập tức nhìn thấy hai người trước mặt đang cười là Hoàng Vĩ Thành và Lão Thử Nhãn.
"Hóa ra là các ngươi... Hai người các ngươi muốn làm gì?"
Tô Dĩnh Tư hoảng sợ kêu lên.
"Đương nhiên là chúng tôi, nhưng mà hai chúng tôi muốn làm gì, chẳng lẽ cô không biết sao?"
Hoàng Vĩ Thành dữ tợn cười nói.
"Các ngươi... Các ngươi thả tôi đi, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho các ngươi..."
Tô Dĩnh Tư theo bản năng lấy tay kéo chặt cổ áo của mình.
"****, con mẹ nó cô không có trí nhớ hay sao! Tôi đã nói với cô rồi, Lão Tử không thiếu tiền!"
Lão Thử Nhãn mê đắm nói.
"Mẹ kiếp, mày đối với mỹ nữ không thể ôn nhu một chút hay sao?"
Hoàng Vĩ Thành trợn mắt nhìn Lão Thử Nhãn một cái, quay đầu dùng thanh âm ôn nhu nhìn Tô Dĩnh Tư nói:
"Đại minh tinh, chúng tôi muốn làm gì không cần nói cô cũng biết? Thức thời và biết điều một chút, phối hợp với chúng tôi, nếu không cô sẽ không có kết quả tốt đâu!"
Tô Dĩnh Tư bối rối lắc đầu, nhìn cái cửa sổ ở bên cạnh, nhất thời có chú ý.
Nhưng mà Lão Thử Nhãn lại đã nhìn thấy hành động của Tô Dĩnh Tư, cười hắc hắc nói:
"Đại minh tinh, cô có phải định từ cửa số này nhảy ra ngoài? Vậy cô thử một chút đi. Nhưng mà Lão Tử nhắc nhở cô, thủy tinh ở cửa này là cửa chống đạn do Đức sản xuất, cho dù cầm gạch đập cũng không vỡ, nếu không tin, cô cứ thử một chút, tin rằng đầu cô không cứng tới mức đó đâu. Cô cũng có thể lựa chọn tự sát, nhưng mà lão tử có hứng thú với gian thi hơn!"
Tô Dĩnh Tư tuyệt vọng cúi đầu, vốn còn muốn phản kháng, nhưng mà cái cảm giác trên người của nàng càng ngày càng nặng, giữa giải đất hai chân lại càng ngứa ngáy khó nhịn, nếu như bên cạnh không có ai, nàng thực sự sẽ đưa tay vào đó.
"Ha ha! Như thế nào? Có phải có cảm giác rồi hay không?"
Hoàng Vĩ Thành thấy bộ dạng hiện tại của Tô Dĩnh Tư, trong lòng lập tức có đáp án.
"Các ngươi... Các ngươi làm cái gì?"
Tô Dĩnh Tư cắn môi cố nén dục vọng kỳ quái trong thân thể nói.
"A, Cô còn không biết sao? Tôi sẽ nói cho cô biết, cái chén trà lúc nãy đã bị tôi cho thuốc vào! Thứ nước đó chính là xuân dược! Tôi đoán chừng một lát nữa cô sẽ van xin tôi! Ha ha ha ha!"
Thanh âm dâm tiện của Hoàng Vĩ Thành vang lên.
Tôi không tin cái loại lấp liếm này.
"Tôi... Tôi mắc tiểu."
Phục vụ sinh run rẩy nói.
"Mắc tiểu? anh nếu không nói thật, thì anh cũng đừng nghĩ tới chuyện từ này có thể đi tiểu được nữa!"
Tôi cả giận nói.
"Tôi... Tôi đâu có gì giấu diếm đâu!"
Tên phục vụ sinh mạnh miệng nói.
"Vậy sao ?"
Tôi hừ lạnh nói, cầm lấy cổ áo của tên này xách bổng lên không trung:
"Tao hỏi một lần cuối cùng, mày hãy suy nghĩ kĩ mà trả lời, mày có nhìn thấy Tô Dĩnh Tư hay không?"
Tên phục vụ sinh này bị nhấc lên không trung, nhưng hắn lại không cách nào giãy giụa được, một cỗ sợ hãi xông lên đầu, sợ nói:
"Nhìn thấy... Nàng bị bọn người đại thiếu gia bắt đi rồi."
"Ở chỗ nào?" Tôi lạnh lùng nói.
"Ở... Ở phòng WC..."
Phục vụ sinh run rẩy nói.
"Phòng WC! Nói đùa, ở WC tại sao người khác không phát hiện được? !"
Tôi quát to. Đây chẳng phải lừa người khác ư, cho người khác là người ngu à, ở WC thì sớm đã bị người khác phát hiện rồi.
"Không lừa... Tôi không dám lừa cậu... Trong phòng WC có một cái cửa ngầm..."
Phục vụ sinh ấp úng nói.
mấy c tiếp là file ảnh, lão nào rảnh thì đả tự đi