Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 154 : Tôi là người hăng hái làm việc nghĩa

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Cô gái này tên là Hà Tích Duyên, là người của trấn Đông Hương gần thành phố Tân Giang, vì để lo tiền cho em trai đi học, ban ngày phải tới thành phố Tân Giang làm thêm.

Khi trên ô tô gặp được một trung niên nam tử, nói là có thể giới thiệu công việc.

Hà Tích Duyên do lần đầu tiên đi ra ngoài đi làm việc, kinh nghiệm xã hội còn ít, kết quả là bị lừa đến làm cho một quán Bar trong hẻm Hoa Đào, nói là chỉ làm công việc bán hàng, nhưng hôm nay ông chủ lại bảo nàng ngủ cùng với một người khách tên là Vu Văn Phong.

Hà Tích Duyên không đồng ý, muốn thôi việc, nhưng Vu Văn Phong lại nói là hắn mất 2000 đồng, cho nên không để cho nàng đi, kiên quyết bắt nàng ngủ cùng với hắn.

Ở trong phòng, Hà Tích Duyên liều chết phản kháng, cầm lấy một cái gạt tàn đập vào đầu người này, rồi bỏ chạy ra ngoài.

Vu Văn Phong đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng, cho nên dẫn một đám người đuổi theo, chắc chắn là sẽ đuổi kịp nàng, nhưng Hà Tích Duyên lại phát hiện phía trước là Cục công an, cho nên nàng liều chết chạy về hướng này.

Nhưng lại không nhìn thấy xe của tôi, bị tôi đụng phải, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.

"Nói như vậy, hắn đúng là người làm việc nghĩa ư?"

Người cảnh sát này bên giờ mới tin lời của tôi.

"Đúng vậy, chú cảnh sát, chú mau thả hắn đi!"

Cô gái nói.

"Nếu nhưu chuyện này là thực, thì chúng tôi đương nhiên sẽ thả hắn..."

Người cảnh sát này còn chưa nói hết lời, thì điện thoại đã vang lên.

"Alo, đây là đội an ninh trật tự của Cục công an thành phố Tân Giang... Cái gì? ! Biến thành người sống thực vật! ... Hạ thủ nặng như vậy... Tôi biết rồi."

Người cảnh sát này âm trầm cúp điện thoại nói:

"Vu Văn Phong bị đánh cho tới mức biến thành người sống thực vật rồi, cho nên cậu tạm thời không thể rời đi, chúng tôi hoài nghi cậu sử dụng vũ lực vượt qua hành vi phòng vệ chính đáng..."

"Tình huống lúc đó khẩn cấp như vậy, tôi làm sao có thể phân rõ đâu là đúng mức, đâu là quá mức được! Vì vậy, tôi phải toàn lực ứng phó, nếu không người sống thực vật rất có thể là tôi rồi!"

Tôi làm ra vẻ vô tội, nói. Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ, là tôi cố ý đó.

"Tình huống cụ thể chúng tôi phải điều tra mới quyết định được! Cho nên cậu tạm thời bị bắt giam!"

Người cảnh sát này nói.

Bắt giam? ! Như vậy sao được, hai vị lão bà của tôi còn đang đứng trước cửa cục công an chờ tôi mà.

"Anh có thể gọi điện thoại cho Khương cục trưởng tới đây không?!"

Tôi rốt cục không nhịn được nói.

Vốn chuyện làm việc nghĩa như vậy rất bình thường, tôi không muốn phiền toái đến Khương Vĩnh Phú, dù sao tôi cũng là bên chính nghĩa, nhưng mắt thấy sắp bị bắt giam, cho nên tôi đành phải phiền tới hắn vậy.
"Tại sao nàng cũng tới chỗ này?"

Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nhìn Hà Tích Duyên ở phía sau của tôi, giật mình nói.

Triệu Nhan Nghiên lúc này mới đánh giá cẩn thận cô gái này, không nghĩ tới nàng lại xinh đẹp như thế, không chút nào thua kém mình.

Lúc này Hà Tích Duyên cũng kỳ quái nhìn hai mỹ nữ trước mặt, các nàng tại sao lại cùng gọi hắn là lão công?

Chẳng lẽ hắn có hai lão bà? Không đúng, đây là thời đại chủ nghĩa xã hội khoa học, nam nữ bình đẳng, tại sao lại có chuyện một chồng nhiều vợ được?

"Nàng tên là Hà Tích Duyên, chúng ta trước tiên đưa nàng đến bệnh viện đã, lúc nãy chân của nàng bị thương."

Tôi giải thích.

"A!"

Triệu Nhan Nghiên gật đầu, nhưng lại trợn mắt nhìn tôi một cái. Ý nói: có phải anh thấy nàng xinh đẹp, cho nên muốn ăn hết của nàng.

Tôi vội vàng dùng ánh mắt vô tội. Triệu Nhan Nghiên lại làm như không thấy.

Tôi cười khổ lên xe, nói thật, tôi đối với Hà Tích Duyên đúng là không có ý nghĩ đó, chẳng qua cũng có chút thương cảm.

Vì để kiếm tiền cho em trai mình đóng học phí, một mình dám tới một nơi không quen thuộc làm việc.

Tuổi của nàng không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn tôi, đáng nhẽ phải được cưng chiều như một Tiểu công chúa mới đúng, nhưng mà lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy.

Hơn nữa từ trong lời nói của nàng mới biết được, dường như con của trưởng trấn Đông Hương đã từng khi dễ nàng!

Vốn tưởng rằng Trần Vi Nhi đã đủ khổ rồi, không nghĩ tới Hà Tích Duyên còn khổ hơn một chút.

Nhưng mà hôm nay tôi rất cao hứng, bởi vì có Hà Tích Duyên đã giúp tôi giải quyết được một sự khó khăn trong lòng, đó chính là Vu Văn Phong.

Vốn tưởng rằng đây là một việc rất phức tạp, không nghĩ tới lại dễ dàng giải quyết như vậy, đồng thời còn mang danh làm việc nghĩa nữa chứ.

Mọi việc xảy ra đúng là như dự đoán của tôi, sau khi tôi sống lại, chỉ có người ở bên cạnh tôi thay đổi.

Nhưng lịch sử thì lại không đổi thay, mặc dù có thể khác một chút so với trước kia, nhưng cơ bản vẫn như cũ.

Vu Văn Phong vẫn không cách nào thoát khỏi kiếp sống thực vật, nhưng mà chỉ khác một chỗ, đó là người làm chuyện này trước kia là Đinh Bảo Tam nay biến thành tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhỏm, xem ra, sau khi tôi sống lại, đúng là vận khí rất tốt.