Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 158 : Hợp tác

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


"Trương quản lý! Có tin tức tốt!"

Một người đẩy cửa phòng làm việc của Trương Quốc Bình trong khách sạn Tân Giang, hấp tấp nói.

"Có tin tức tốt gì! Thấy bộ dáng của cậu hấp tấp như vậy, chẳng lẽ có đại sự gì hay sao?"

Trương Quốc Bình giờ đây đang vì chuyện con trai là Trương Tiểu Minh phải ngồi tù nên buồn phiền, tính tình cũng có chút bực bội.

Bây giờ đã là hơn 1h đêm, mà Trương Quốc Bình cũng vẫn còn ngồi ở trong khách sạn.

"Có! Bệnh viện gọi điện thoại tới, phục vụ sinh kia hôn mê đã tỉnh rồi!"

Người bước vào cửa lau mồ hôi nói.

"Bệnh viện nào, phục vụ sinh... nào? A, cậu nói cái tên phục vụ sinh kia tỉnh rồi hả?"

Trương Quốc Bình nhảy dựng lên từ chiếc ghế đang ngồi.

"Đúng vậy, bác sĩ Vương ở bệnh viện vừa mới gọi điện thoại tới, nói tên phục vụ sinh kia đã tỉnh rồi, và cũng có thể nói chuyện với người khác!"

Người vừa vào cửa nói.

"Tốt! Thật tốt quá! ! Ta đến bệnh viện xem thế nào! Hừ hừ, người thần bí làm chuyện tốt khiến con ta bị ngồi tù rốt cục cũng hiện thân rồi!"

Trương Quốc Bình nhe răng cười nói.

Trương Quốc Bình coi người thần bí kia chính là thủ phạm đã làm cho con hắn phải vào tù, trong mắt hắn, nếu như không phải có người thần bí kia giữa đừng quấy rối, thì con hắn đã được như ý rồi! Nếu như con mình có thể cưỡng gian được đại minh tinh kia, thì chuyện lại vô cùng dễ dàng!

Tô Dĩnh Tư nhất định sẽ sợ chuyện này bị phô bày ra mà không dám làm gì, kết quả là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không!

Nhưng cưỡng gian chưa thành thì lại khác, nó cũng đại biểu cho việc chưa có gì xảy ra, cho nên chẳng có ảnh hưởng gì tới thanh danh của Tô Dĩnh Tư. Nếu mà không truy cứu, thì có là kẻ ngu!

Cho nên Trương Quốc Bình đã thề, nhất định phải tìm ra người thần bí đã làm con mình phải vào tù.

Sau khi tìm được, nhất định phải làm cho hắn sống không được chết không yên, cắt hết gân tay gân chân của hắn!

Nhưng mà Trương Quốc Bình rất thông minh, hắn biết trong giới hắc đạo của Tân Giang, hắn chẳng có tiếng tăm gì, cho nên sau khi hắn biết được tên phục vụ sinh kia đã tỉnh lại, thì lập tức bấm điện thoại cho người còn hận tên thần bí kia hơn hắn.

"Ai vậy?"

Hoàng Hữu Vi đang buồn ngủ, bò từ trên người một nữ nhân dậy, cầm điện thoại lên. Trong lòng hắn đang chửi, ngủ một giấc thôi mà cũng không được an tâm.

"Hoàng đại ca, đệ là Trương Quốc Bình đây!"

Trương Quốc Bình âm hiểm cười nói.

"Trương lão đệ, có chuyện gì sao?"

Hoàng Hữu Vi hỏi.

Trong khoảng thời gian gần đây, chuyện con hắn và con của tên này xảy ra như cơm bữa. Nhưng đâu có lần nào phải gọi điện thoại cho nhau đâu!

Cho nên Hoàng Hữu Vi lập tức ý thức được, nhất định là có chuyện trọng yếu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Cái tên phục vụ sinh đang hôn mê đã tỉnh lại rồi, giờ còn đang ở trong bệnh viện!"

Trương Quốc Bình nói.

"Cái gì? Tỉnh rồi! Vậy thì tốt quá! Đệ chờ ta, ta lập tức tới liền!"

Hoàng Hữu Vi kích động nói.
"Lão Đại, người đã mang đến."

Người mặt đen xoay người lại, phất phất tay, ý bảo người mặt sẹo có thể rời đi. Khi người này xoay người lại, thì tôi đã nhận ra hắn là ai, người này chính là Hoàng Hữu Vi một trong 10 doanh nhân kiệt xuất của thành phố Tân Giang.

Lần trước sau khi nói chuyện với Triệu Nhan Nghiên, thì tôi đã tìm một số tư liệu về hắn.

Nghĩ vậy thì tôi lập tức hiểu ra, người đứng sau màn sai khiến nhất định là tên Hoàng Hữu Vi này! Hắn nhất định đã phát hiện người phế con trai hắn là tôi rồi!

"Biết tại sao tao tìm mày không?"

Hoàng Hữu Vi châm lửa hút một điếu thuốc, lớn lối giơ tay chỉ vào tôi nói.

"Ông là Hoàng Hữu Vi?"

Ta chẳng chút nào sợ sệt nói.

"Ừ?"

Hoàng Hữu Vi sửng sốt, nói:

"Mày biết tao?"

"Con của ông là Hoàng Vĩ Thành à!"

Tôi dõng dạc nói.

"Hừ! Nếu như biết nó là con tao, tại sao lại dám tới? Lá gan cũng không nhỏ đó! Mày không sợ hôm nay không có lối về hay sao?"

Hoàng Hữu Vi vung tay lên, có mấy đại hán áo đen tiến lên, sau đó khóa trái cửa lại.

"Nếu như tôi sợ, tôi đã không tới, Nói đi, ông muốn thế nào."

Tôi nghểnh mặt nói.

"Muốn thế nào! Phế đi con của tao, mày nghĩ tao muốn thế nào!"

Hoàng Hữu Vi hét lớn.

"Phế đi? Đối với tôi chẳng có chút nào thương cảm cho hắn cả."

Tôi nói thật, dù sao thì biến một nam nhân như vậy của nước Z thành thái giám, thì đúng là không có chút nào phải băn khoăn cả.

"Mày …mày dường như đang rất thích thú!"

Hoàng Hữu Vi cố nén tức giận ở trong lòng mới không phát tác ngay.

Hoàng Hữu Vi trong lòng mắng thầm nếu không phải có người xin cho tiểu tử thối này, thì hắn đã sớm giết rồi!

"Bây giờ mày có hai con đường có thể đi. Thứ nhất, là hợp tác với tao. Thứ hai là biến thành một thi thể trong chiếc xe vừa đi!"

Hoàng Hữu Vi lành lạnh nói.

"Hợp tác? Hợp tác thế nào?"

Tôi kỳ quái hỏi.

Chẳng lẽ tôi với hắn có lợi ích gì liên quan tới nhau hay sao?