Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 177 : Gặp mặt trong quán Bar
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
"Tiên sinh, ngài uống gì không?"
Nhân viên đưa cho tôi một Menu.
"Cho một chai rượu trắng đi."
Tôi không nhìn cái danh sách kia, thuận miệng nói.
Nhân viên kia dùng vẻ mặt kì quái nhìn tôi, nghĩ thầm trong quán Bar thì làm gì có rượu trắng!
Mà người nói như vậy, thì chỉ có hai loại người, một là người này lần đầu tiên tới quán Bar, còn một loại khác là người này có chủ tâm tới gây sự.
Đương nhiên không loại trừ một loại người nữa, đó là người bị bệnh thần kinh.
"Tiên sinh, trong quán Bar chúng tôi không có rượu trắng, ngài dùng một chút Whiskey hoặc là bia..."
Do nguyên nhân nghề nghiệp, nên người này vẫn kiên nhẫn mỉm cười giải thích.
"Không có thì cậu không biết đi mua hay sao?"
Tôi tiện tay móc ra mấy tờ 100 đồng, ném lên trên bàn.
Người phục vụ không nhận, mà nói vào ống nghe ở bên cạnh:
"Tiểu Mã ca, anh tới bàn số tám một chút, có chuyện xảy ra."
Tiểu Mã ca? Đây chẳng phải là nhân vật trong phim Hồng Kông "Bản sắc anh hùng" hay sao ?
Lúc tôi còn đang suy nghĩ xem "Tiểu Mã ca" này là ai, thì có một thanh niên mặc một bộ âu phục đen, ca vát trắng, trong miệng còn ngậm cây tăm bước nhanh tới.
Đúng là người này có chút giống Tiểu Mã ca ở trong phim, nhưng người này trên mặt lại có một vết sẹo to, đúng là có chút làm người khác kinh sợ.
Tiểu Mã ca đi tới trước bàn của tôi, hỏi người phục vụ:
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Người này muốn uống rượi trắng!"
Người phục vụ nói.
"Mày đã giải thích chưa?"
Tiểu Mã ca cau mày hỏi.
"Đã giải thích rồi, nhưng hắn lại rút tiền bảo tôi đi mua."
Tiểu Mã ca nghe xong, mặt lập tức trầm xuống, đặt mông ngồi dối diện với tôi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
"Vị huynh đệ này, đây là lần đầu tiên cậu tới đây chơi hay sao? Quán Bar cũng có quy định, có rất nhiều loại rượu, nhưng lại không có rượu trắng."
"Sao vậy? Còn thiếu tiền ư?"
Nói xong, tôi lại móc mấy trăm đồng, ném lên mặt bàn.
"Có tiền thì giỏi lắm hay sao? Lão Tử nói cho mày biết, mày đúng là rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt! Đã tới nơi này phải theo quy của của quán Bar! Tao xem mày đúng là tới đây gây chuyện?"
Tiểu Mã ca vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói.
"Anh cho rằng, tôi tới đây gây chuyện, thì anh còn ngồi đây mà nói được hay sao?"
Tôi lạnh lùng nói.
"Mẹ kiếp, mày muốn chết sao! Có tin Lão Tử quảng mày ra ngoài hay không?" Tiểu Mã ca đứng lên, chỉ vào người của tôi quát lớn:
"Người đâu, đem thằng này ném ra ngoài!"
"Tiểu Mã ca, chuyện gì xảy ra vậy? Là hắn sao? Dám ở chỗ này gây chuyện, muốn đi gặp Diêm Vương hay sao!"
Tiểu Mã ca vừa gọi, đã có 4, 5 người chạy tới, người nào cũng nhuộm tóc xanh, đỏ, tím, vàng, đúng là loại lưu manh trong xã hội.
"Lão đại của chúng mày là ai?"
Tôi lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng, mấy người này chỉ được cái bề ngoài, sức chiến đấu vô cùng thấp, không thể chịu được nếu tôi động thủ.
Đám người này dọa người thường còn được, chứ gặp phải người có tài, chỉ sợ không qua được 10 chiêu.
"Người ta nói: song quyền nan địch tứ thủ, cậu hãy cẩn thận một chút! Một thân công phu của cậu, nếu như bị phế đi thì thật đáng tiếc!"
Người mặc âu phục đen thấy tôi không coi chuyện này ra gì, cũng không còn nói gì nữa, xoay người rời đi.
Tôi uống một chén rượu trắng do người phục vụ mang tới, khoan thai tự đắc nhắm mắt dưỡng thần.
Gần đây có một số chuyện phát sinh thật quá hồ đồ! Từ Hứa Vân đến Diệp Tiêu Tiêu rồi lại đến Ngô Huỳnh Huỳnh, lần đầu tiên tôi thấy, trong vấn đề tình cảm, tôi thật ngu ngốc!
Đang lúc tôi suy nghĩ, thì âm thanh hung ác của Tiểu mã ca truyền vào trong tai của tôi:
"Tam ca, chính là thằng này, hắn đánh mấy huynh đệ chúng tôi bị thương, anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!"
"Mẹ kiếp mày thật ngu và thật vô dụng! Không biết cái thằng nhãi kia làm sao có thể thu thập được đám tiểu đệ của mày, đúng là vô dụng!"
Một âm thanh âm trầm cắt ngang lời của Tiểu mã ca, sau đó tiếp tục nói:
"Bản thân tao cũng muốn nhìn xem ai lớn gan như vậy, dám ở địa bàn của tao giương oai, tao không đánh hắn thì không..."
Bỗng nhiên thanh âm của Tam ca đột nhiên ngừng lại, đôi mắt lóe sáng, chắp tay, dùng âm thanh nịnh hót nói:
"A, Hóa ra là lão tổ tông đại giá quang lâm! Tam hầu tử tham kiến lão tổ tông!"
Tôi ngẩng đầu nhìn kỹ, hóa ra người được gọi là Tam ca này chính là thủ hạ của Quách Khánh, Đinh Bảo Tam!
Tôi thấy hắn gọi tôi là lão tổ tông thì dở khóc dở cười, từ lần bị mấy tiểu đệ của Quách Khánh gọi như vậy, thì một truyền mười, mười truyền một trăm, cho nên cảm đám thủ hạ của Quách Khánh đều gọi "lão đại của lão đại" thành "Lão tổ tông"!
Đinh Bảo Tam cung kính, cúi người nói:
"Lão tổ tông, lúc nãy thật sự là đắc tội rồi!"
"Tam ca! chính là thằng chết tiệt này đánh bốn huynh đệ của em!"
Tiểu Mã ca vẫn không hiểu, chỉ vào người tôi quát lớn.
"Con mẹ mày!"
Đinh Bảo Tam tức giận, giơ tay tát luôn một cái nói:
"Mau gọi lão tổ tông đi! Đây chính là lão đại của Quách lão đại, mày muốn chết hay sao!"
Tiểu Mã ca mới bị tôi tát cho một cái vào một bên má, nay lại bị Đinh Bảo Tam tát vào bên còn lại, cả hai bên đều sưng phồng lên, trông giống như hai quả cà chua.
Tiểu Mã ca hai tay bụm mặt, hắn chẳng biết làm sao nữa, nơm nớp lo sợ nói với tôi:
"Lão tổ tông!"
"Hừ!" Đinh Bảo Tam hừ lạnh một tiếng, đẩy Tiểu mã ca sang một bên, nói:
"Mày đúng là có mắt như mù, nếu bây giờ mà Quách gia trách tội, tao cũng không đỡ được cho mày đâu!"
Tiểu Mã ca lúc này mới ý thức tính nghiêm trọng của sự việc, mặc dù hắn không biết người trước mặt này làm cái gì, nhưng nghe khẩu khí của Tam ca, thì người này chắc chắn còn mạnh hơn so với Quách lão đại!
Nghĩ đến đây, Tiểu Mã ca chẳng còn chú ý tới mặt mũi gì nữa, hắn chạy tới, cung kính nói với tôi:
"Lão tổ tông, lúc nãy đắc tội, mong ngài rộng lượng tha thứ! Tiểu đệ không hiểu quy củ, xin lão tổ tông trách phạt!"
"Bỏ đi "
Tôi phất phất tay nói:
"Chuyện này cứ như vậy đi! Tam Hầu Tử, ngươi cũng không cần báo cho Quách Khánh đâu. Nhưng nói với thủ hạ của ngươi một chút, sau này làm việc cần động não, trước khi động thủ phải thăm dò lai lịch của người khác! Hôm nay đụng phải ta là còn tốt, chứ nếu đụng phải loại công tử thế gia, nhị thế tổ, thì không biết chuyện này sẽ thế nào!"
Ngôn ngữ của tôi nhu hòa, cũng không phải dạng ép người quá đáng. Dù sao đám người kia vẫn là thủ hạ của Quách Khánh.
"Cám ơn! Cám ơn lão tổ tông!"
Tiểu Mã ca cảm kích nói.
Nếu như tôi đã đáp ứng chuyện này không nói với Quách Khánh, vậy thì cũng thể hiện là tôi đã tha thứ cho hắn, làm sao hắn không cao hứng cơ chứ!