Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 180 : Gặp lại Tô Dĩnh Tư (hạ)

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Tiểu Uy vừa ra tay, tôi đã thấy kỳ quái. Cảm giác này dường như tôi từng thấy ở đâu đó!

Sau khi tỉ mỉ quan sát võ công của hắn, đây toàn là chiêu thức phổ thông, thế nhưng nó đều mang lại cho tôi một cảm giác quen thuộc không nói lên lời!

Vì vậy tôi cố ý phòng thủ, không tiến công, để cho Tiểu Uy sử dụng qua các chiêu thức.

Những người phía dưới quan sát thì thấy Tiểu Uy chiếm được thượng phong, đánh cho tôi liên tiếp lui về phía sau, tất cả đều cười dài.

Chỉ có Tiểu Uy trong lòng âm thầm kêu khổ, cho dù có đánh như thế nào đi chăng nữa, cũng đâu có đụng vào được một góc áo của người ta!

Tiểu Uy cũng biết đối phương cố tình phòng thủ, thế nhưng Tiểu Uy lại không rõ, vì sao đối phương phải làm như vậy, để giữ thể diện cho mình ư?

Không giống! Nếu như người này đúng là một ông chủ lớn như lời Trần Tuấn Đông, vung tay là 5 vạn đồng, thì hắn sẽ không cho ai mặt mũi cả!

Không có cách nào khác, Tiểu Uy cắn răng tiếp tục đánh, nhưng một chút hiệu quả cũng không có!

Hắn liên tục buộc đối phương ra chiêu, nhưng đối phương vẫn ung dung tự tại!

Dựa theo quy ước của trận tỷ thí, nếu như ai có thể tiếp được tôi 3 chiêu thì người đó thắng!

Mà tôi đâu có ra chiêu, nên Tiểu Uy chẳng có cách nào khác cả!

...

"Cha, con muốn người kia làm vệ sĩ cho con!"

Tô Dĩnh Tư kích động, chỉ vào giữa đài, hưng phấn kêu lên.

"Ai?"

Tô Viên Triêu sửng sốt, hắn lần đầu tiên thấy con gái mình kêu to trước công chúng.

"Là người trên đài kia kìa!"

Khuôn mặt của Tô Dĩnh Tư đỏ ửng, nói như vậy.

"Tô tiểu thư, cô nói Tiểu Uy hay sao?"

Vương quản lí cẩn thận hỏi.

"Không, không phải Tiểu Uy, chính là người đang cùng hắn đánh nhau kia kìa!"

Tô Dĩnh Tư nói.

Hình ảnh của Tiểu Uy được các công ty quảng cáo dán đầy trên đường lớn, Tô Dĩnh Tư liếc mắt cũng có thể nhận ra, ai là Tiểu Uy đang tý thí ở trên đài!

Nhưng lúc này Tô Dĩnh Tư kích động không phải vì thấy Tiểu Uy, mà chính là người đang đánh nhau ở trên đài với Tiểu Uy, chính là người nàng ngày nhớ đêm mong!

Tô Dĩnh Tư ở chỗ này thấy hắn, đương nhiên cho rằng hắn là vệ sĩ của công ty Thanh Long, cho nên mới nói như vậy.

"A?"

Vương quản lí sửng sốt, người này hắn chưa từng gặp mặt, chẳng nhẽ lại là người mới?

"Làm sao vậy?"

Tô Dĩnh Tư thấy sắc mặt cổ quái của Vương quản lý, nên nghi hoặc hỏi

"Không có gì."

Vương quản lí lắc đầu nói.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, vấn đề khó khăn đã được giải quyết, Tô Dĩnh Tư chủ động buông tha ý niệm đối với vương bài của họ, đây tuyệt đối là một chuyện tốt!

Mà người ở trên đài kia, cho dù có thể nào đi chăng nữa, cũng sẽ không khó mời bằng Tiểu Uy, trông mặt của hắn, khẳng định là một người mới, vậy thì dễ ứng phó rồi.

Nghĩ tới đây, đôi lông mày đang nhíu chặt của Vương quản lý giãn ra không ít. Hắn đang đợi người trên đài đi xuống, sẽ mời hắn tới nói chuyện vệ sĩ với tiểu thư Tô Dĩnh Tư.

Về phương diện tiền tài của Tô Viên Triêu thì hắn vô cùng hào phóng, kiểu gì mình chẳng được phần trăm qua phi vụ này.

Thế nhưng thời gian lại quá lâu, khiến cho Vương quản lý không hiểu! Người kia đang đấu với Tiểu Uy ở trên đài, mà Tiểu Uy trong một thời gian dài như vậy, vẫn chưa giải quyết được hắn!

Tuy rằng Vương quản lí không biết người kia đang cố ý nhân nhượng, thế nhưng chỉ bằng khả năng tránh thoát những đòn tấn công của Tiểu Uy thì nhất định không phải là loại đầu đường xó chợ!

...

Khi tôi đang quan sát lộ số võ công, cách di chuyển của Tiểu Uy thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Tôi ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Uy sửng sốt, lập tức mở mắt. Lúc này mới ý thức được, mình đã bộc lộ bí mật trước mặt mọi người.

Kể từ lần đó, Tiểu Uy chưa bao giờ bị thương, cho nên cũng không dùng phương pháp này, nhưng lần này lại bị thương, vô ý dùng tới nó, khi được tôi nhắc nhở, mới biết mình đã sử dụng bí mật trước mặt mọi người!

Tôi thấy Tiểu Uy có điều khó nói, thì đã đoán được, người truyền công phu này cho hắn, nhất định bảo hắn giữ bí mật!

Nhưng mà trực giác của tôi nói cho tôi biết, người này chắc chắn có liên hệ với Cước Nha Tử!

Nghĩ tới đây, tôi không nói nữa, lập tức để tay lên vai của Tiểu Uy, truyền cho hắn một dòng khí vào trong cơ thể hắn.

Tiểu Uy chỉ cảm thấy cả người ấm áp, có một luồng khí chạy sâu vào trong cơ thể, giống như dòng khí mà mình đang vận công trị thương, chỉ có khác một điều là, dòng khí này mạnh hơn gấp nhiều lần!

Khi Tiểu Uy phục hồi tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, thì tôi đã buông tay ra từ lâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ngài…ngài làm sao biết?"

Lời nói của Tiểu Uy không còn mạch lạc như trước nữa.

Tôi không nói gì, mà chỉ nhìn hắn mỉm cười gật đầu.

"Không thể nào, điều này không thể xảy ra!"

Sắc mặt của Tiểu Uy không tin, lắc đầu.

Lúc này cả người hắn tràn đầy lực lượng, không còn cảm giác bị thương nữa! Cảm giác như thế này, thì giống y như lần đó!

Nhưng mà người kia đã từng nói với hắn, trên thế giới, người có loại năng lực này chỉ có mình hắn thôi hay sao! Mà lúc này, người trẻ tuổi trước mặt này lại có năng lực như vậy!

"Cậu biết Cước Nha Tử?"

Tôi nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, cau mày hỏi.

"Cước Nha Tử?"

Tiểu Uy sửng sốt, sau đó há to miệng, kinh hãi nói:

"Ngài nói Tiêu Nha Tử đạo trưởng? Ngài biết người ấy? Người ấy ở đâu? Có khỏe không?"

"Cậu hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, thì tôi biết trả lời như thế nào? Hơn nữa, cậu cũng nên nói cho tôi biết một chút, tại sao cậu lại biết Cước Nha Tử, phương pháp chữa thương này là do hắn truyền thụ cho cậu hay sao?"

Tôi khoát tay áo hỏi.

Tiểu Uy do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói:

"Đúng... Chuyện là như vậy..."

Tiểu Uy nhớ lại ba năm trước đây, khi thực hiện nhiệm vụ ở Châu phi kia...

Tiểu Uy lúc ấy vẫn chưa phải là vương bài của công ty Thanh Long, chỉ là một người mạnh mới nổi, lần ấy hắn chấp hành nhiệm vụ, đi cùng với một chủ tịch của một tập đoàn xuyên quốc gia, tiến hành đàm phán thương mại, lúc đầu mọi việc vô cùng thuận lợi, chính quyền nơi đó rất hứng thú và vui mừng trước sự hợp tác của hai bên.

Vốn là nhiệm vụ lần này sắp hoàn thành, thì chủ tịch đảng của đảng cầm quyền tự thân tiễn vị chủ tịch này ra sân bay, nhưng không nghĩ tới trước khi lên máy bay, thì lại gặp phải phục kích của quân phản loạn, phó chủ tịch của đảng cầm quyền bị gục ngay tại chỗ.

Nhưng mà chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với Tiểu Uy cả, chỉ cần chủ tịch đảng cầm quyền này không có vấn đề gì, thì việc hợp tác buôn bán cũng sẽ không chịu ảnh hưởng.

Nhưng mà không may, chủ tịch tập đoàn với chủ tịch đảng cầm quyền lại ở chung một chỗ, cho nên phải chịu họa lây, ngoài Tiểu Uy ra, thì những người cũng nhận nhiệm vụ, toàn bộ tử vong tại chỗ, chỉ còn lại có Tiểu Uy, kéo chủ tịch tập đoàn chạy ra khỏi sân bay.

Nhưng mà không may là, bởi vì không quen thuộc địa hình của Châu Phi, cho nên khi chạy trốn bị lạc đường, không cẩn thận chạy vào rừng rậm nguyên thủy. Hai người nấp trong rừng một đêm, nhưng không ngờ tới là, ngày thứ hai lại đụng phải dân bản xứ.

Bởi vì không hiểu ngôn ngữ của nhau, cho nên những người kia coi hai người là địch nhân, bắt đầu tiến công.

Tiểu Uy cũng không quên chức trách của hắn, trách nhiệm của người vệ sĩ là chết trước chủ nhân, Tiểu Uy lại là người vô cùng tận tâm, những người kia toàn sử dụng trường mâu có độc, nhưng hắn liều mạng bảo vệ chủ tịch, kết quả khi hắn đánh bại được toàn bộ dân bản xứ, thì cũng chính là lúc hắn bị đâm cho thủng lỗ chỗ, nằm im sắp hấp hối.

Bời vì trong một thời gian dài phải trải qua nguy hiểm và mệt nhọc, cho nên hắn đã dần chìm vào hôn mê.

Khi Tiểu Uy cảm thấy mình sắp hấp hối, thì cảm thấy toàn thân có một dòng khí đang chảy vào, bất tri bất giác cả người lại khôi phục được lực lượng.

Khi hắn mở mắt ra, thì phát hiện một đạo nhân đang ngồi bên cạnh mình, một tay đặt trên người của hắn.

Dòng khí nóng kia cũng chính từ nơi đó xuất phát, hay nói cách khác, từ bàn tay của đạo nhân này truyền sang!