Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 185 : Nhà của Hà Tích Duyên

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Càng đi về phía trước, đường càng khó đi. Sau khi xuống khỏi đường cao tốc, thì toàn là đường đất, với chiếc xe của tôi thì không sao.

Nhưng Quách Khánh ở phía sau lại nhe răng há hồm, Cái chiếc xe Buick này mới lấy được từ trong tay Vu Văn Phong, mới chạy mấy ngàn km, cho nên nó vẫn nó xe mới, nhìn đất vàng bên ngoài bay múa, bám đầy lên xe.

Quách Khánh trong lòng âm thầm kêu khổ, sớm biết lão đại chẳng quan tâm tới mặt mũi như vậy, thì mình đã mang một chiếc xe cũ nát đi rồi.

Khi Quách Khánh còn là lão đại ở chợ bán thức ăn, thì Quách Khánh đã trích ra mấy ngàn mua một chiếc xe màu vàng, nhưng sau khi hắn có chiếc xe buick này, thì chiếc xe kia cho tiểu đệ dùng

Mà chiếc xe tải Liberation ở phía sau thì chẳng nói làm gì, ngay cả đường hầm nó cũng đi chứ đừng nói tới đường đất.

Dưới sự chỉ đường của Hà Tích Duyên, tôi chạy lòng vòng quanh sơn đại. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ không tin tưởng ở gần thành phố Tân Giang phồn hoa, lại có một thôn nhỏ tới như vậy!

Phải tới mãi buổi trưa, chúng tôi mới tới được thôn Diêm Hòa. Khi vào thôn đã gây chú ý đối với người trong thôn, ba chiếc xe hơi đồng thời xuất hiện ở thôn nhỏ, đây là lần đầu tiên!

Bọn cũng rất kinh ngạc, hôm nay không biết là ngày gì, đầu tiên có một chiếc xe con, sau đó xuất hiện tới 3 cái.

Sau khi vào thôn, chúng tôi không cách nào tiến lên được, bởi vì trong thôn chỉ toàn là đường nhỏ, hơn nữa lại còn đầy ổ trâu, ổ bò, nên chúng tôi đành phải dừng xe đi bộ vào.

"Di? Đây không phải là nha đầu của lão Hà hay sao?"

Một thôn dân mặc bố y chỉ vào Hà Tích Duyên nói.

"Thì đúng vậy, lúc nãy người kia cũng hỏi nhà lão Hà, chẳng nhẽ đây là thân thích của hắn?"

Một thôn dân cầm cuốc, nói.

"Có khi là như vậy, xem ra lão Hà được cứu rồi, nhìn mấy chiếc xe này, cho dù đem cả thôn chúng ta bán đi, cũng không mua nổi".

Một thôn dân, nói.

"Đừng loạn nói! Cẩn thận không thì trưởng thôn lại nghe thấy!"

Thôn dân cầm cuốc nhắc nhở.

Người thôn dân kia nghe vậy, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Tôi không để ý tới nhiều chuyện như vậy, mà vội vã theo phương hướng của Hà Tích Duyên chỉ, bước nhanh tới

Nhà của Hà Tích Duyên cũng là loại nhà tranh vách đất, tường nhà được bao bọc bởi những túi nilo, bao tải, trên mái thì lợp rơm, ngay cả ngói cũng không có!

Vừa đến nhà, Hà Tích Duyên đã chạy vào bên trong. Ở trong sân, có một phụ nữ trung niên đang thái rau, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Tích Duyên, lập tức bỏ dở công việc, kích động nói:

"Tiểu Tích, Con đã về rồi ư?"

"Mẹ, chú Lưu có ở đây không?"

Hà Tích Duyên không kịp hàn huyên, lo lắng hỏi.

"Có, có, chú Lưu đang ở trong phòng nói chuyện với cha con, mẹ cũng đang định đi mua mấy món ăn, hai người đã nhiều năm không gặp, cha con cao hứng vô cùng!"
"Cha, là con lái xe mang mọi người tới."

Tôi thẳng thắn nói.

"Lái xe? Lái xe gì?"

Cha tôi không hiểu ý của tôi.

"Cha, thật xin lỗi."

Tôi đúng là có chút toát mồ hôi:

"Con trước kia có một số chuyện giấu cha và mẹ, nhưng con không có ác ý, chỉ sợ các người không chịu nổi thôi."

"Cái gì? Con à, con không phải bị sốt đó chứ?"

Cha tôi nghi hoặc nhìn tôi.

"Cha, thật ra thì nửa năm qua con buôn bán lời không ít tiền, nhưng không dám nó với cha mẹ, con sợ hai người nghe xong sẽ không chịu nổi."

Tôi giải thích.

"Cái gì mà buôn bán lời rất nhiều tiền? Con thì kiếm được bao nhiêu tiền?"

Cha tôi hỏi.

"Cha, chuyện này không thể nói một lúc xong ngay được, tóm lại bây giờ con rất nhiều tiền, cũng rất có thế lực, chuyện của chú Hà, cứ giao cho con xử lý đi."

Tôi thấy có người ngoài ở đây, nên không nói gì thêm nữa. Bây giờ nếu tôi nói với người ngoài là tôi có vài tỷ đô, họ không coi tôi là có bệnh thần kinh mới lạ.

"Con à, con không bị bênh đó chứ? Con có phải xem phim truyền hình nhiều? Chuyện này ngay cả cha và chú Hà là người lớn, còn giải quyết không được, con chỉ là một đứa bé thì có thể làm gì?"

Cha tôi kì quái nhìn tôi nói.

"A, Cha nuôi, Lưu đại ca nói là sự thật đấy!"

Hà Tích Duyên thấy cha tôi không tin tôi, vội vàng nói:

"Lưu đại ca rất lợi hại, ngay cả cục trưởng cục công an anh ấy cũng quen!"

Cha tôi đúng là có chút khó tin nhìn tôi, cả người dường như lặng đi, cho dù tôi ngẩn ngơ, thì Hà Tích Duyên sao có thể ngẩn ngơ theo được, chuyện này tám phần là sự thật, nhưng mà vẫn còn có chút không thể tin, liền hỏi:

"Con à, con còn nhỏ, tại sao lại kiếm được nhiều tiền? Con không phải giống Cổ Đại Quả làm chuyện trái pháp luật đó chứ?"