Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 20 : Bị Bắt

Ngày đăng: 21:26 20/04/20


Quả nhiên, Triệu Nhan Nghiên vẫn còn ở trong phòng học lo lắng chờ tôi, thấy tôi đi vào, vô cùng nhanh chóng lao thẳng vào trong lòng của tôi.

"Lưu Lỗi, cậu làm tớ sợ muốn chết!"

Vành mắt của Triệu Nhan Nghiên đã đỏ hổng, nói:

"Cậu có biết không? Mới rồi tớ lo lắng gần chết, tớ sợ không được nhìn thấy cậu nữa!"

Tôi ôm thật chặt lấy nàng, nói:

"Nha đầu ngốc, lão công của cậu cường đại như vậy, thì làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được chứ."

Triệu Nhan Nghiên nói nhẹ vào trong tai tôi: "Lão công, hôn em."

Nói xong liền nhắm 2 mắt lại.

Đúng lúc đầu lưỡi của tôi mới thâm nhập được vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, có một âm thanh vang lên không đúng lúc:

"Lão Đại, sao cậu lại chạy nhanh như vậy!"

Tôi với Triệu Nhan Nghiên cả kinh, vội vàng tách ra. Quách Khách tỏ vẻ vô tội nhìn tôi, nói:

"Lão Đại, tớ không có nhìn thấy gì, các cậu cứ tiếp tục đi, tớ đi đây!" Nói xong xoay người đi ra.

"Được rồi, chớ giả bộ!"

Tôi nói:

"Để tớ giới thiệu cho cậu một chút, mau gọi Đại Tẩu đi!"

"Đại tẩu!" Quách Khách nghiêm túc nói.

Khuôn mặt nhỏ của Triệu Nhan Nghiên đỏ bừng lên, nhỏ giọng trả lời một tiếng.

"Lão Đại, cậu có được đại tẩu từ lúc nào vậy?"

Quách Khánh tò mò hỏi. Tiểu tử này ngày nào cũng ở cùng một chỗ với tôi, lại còn ở bàn trước mặt nữa chứ. Chẳng trách hắn lại có nghi vấn như vậy.

"Hắc hắc, cái này, vấn đề này tương đối sâu xa!" Tôi trả lời cho có lệ.

Rất may là Triệu Nhan Nghiên giúp tôi giải vây. Triệu Nhan Nghiên nói:

"Đói bụng quá, chúng ta tìm chỗ nào đó để ăn cơm đi."

Quách Khánh khoát tay áo nói:

"Hay là thôi đi, đôi vợ chồng son các người đi đi, tớ không đi đâu!"

Tôi nghe vậy lập tức nói: "Quách Khánh, chúng ta là huynh đệ, không phải người ngoài, cùng đi đi!"

Triệu Nhan Nghiên cũng nói: "Đúng vậy, không nên làm Lưu Lỗi mất hứng!"

Quách Khách thu dọn các thứ cho vào cặp sách, đi cùng với chúng tôi xuống lầu.

Trên đường tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên: "Cậu về muộn có làm sao không?"
"Khương cục trưởng, chúng tôi đang thẩm vấn mấy phạm nhân!" Dương đội trưởng đáp.

"Phạm nhân? Ai bảo cậu bắt người!" Khương trưởng cục chất vấn.

"Chuyện này, là tên Lưu Khoa Sinh đến tìm chúng tôi, bảo chúng tôi đi bắt người." Dương đội trưởng khó khăn nói.

Khương cục trưởng sắc mặt âm trầm, gật đầu. Lưu Khoa Sinh thì hắn biết, xem ra chuyện này không thể làm to lên được, dù sao hai bên ai hắn cũng không đắc tội được.

"Lưu Khoa Sinh là ai?" Một người trẻ tuổi đứng ở cửa phòng thẩm vấn hỏi.

"Ai nha, Trương thư ký sao! Tại sao ngài lại lên đây, tôi đã nói ngài ở dưới đó chờ chúng tôi một chút hay sao?" Khương cục trưởng nịnh hót nói.

"Tôi chỉ là hỏi ông, Lưu Khoa Sinh là ai, đừng có nói nhảm với tôi!" Trương thư ký nghiêm túc nói.

Triệu Nhan Nghiên thấy cứu tinh tới, không còn kiềm chế được tình cảm trong lòng nữa, giằng thoát khỏi tay Tiểu Đỗ, nhanh chóng chạy tới bên cạnh tôi, vừa khóc vừa lay thân thể tôi, nức nở nói:

"Lưu Lỗi, cậu có chuyện gì không, cậu đừng làm tớ sợ!"

Tôi muốn an ủi Triệu Nhan Nghiên một chút, nhưng lại không có khí lực. Tôi dùng hết sức, mới chật vật nói được 3 chữ:

"Tớ... không… sao."

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không có chết, lập tức ôm thật chặt tôi từ phía sau.

"Nhan Nghiên, cháu có bị làm sao không?"

Trương thư ký nhìn thấy Triệu Nhan Nghiên, lập tức đi tới vuốt ve đầu của nàng nói.

"Cháu không sao, Chú Trương, bọn họ chấp pháp phạm pháp! Bạn học của cháu bị bọn họ hành hạ đến gần chết rồi!"

Triệu Nhan Nghiên điềm đạm đáng yêu nói.

Trương thư ký xanh mặt xoay người lại, lớn tiếng nói:

"Khương Vĩnh Phú, ông nhìn xem, cục của các ông đã làm chuyện tốt gì!"

Trong lòng Khương cục trưởng đang mắng té tát Lưu Khoa Sinh và Dương đội trưởng, bắt người tại sao không đợi sự đồng ý của mình? Khương cục trưởng nhìn Dương đội trưởng nói:

"Còn đứng đó làm gì, mau mở còng tay!"

Dương đội trưởng vội vàng chạy tới tháo còng tay cho tôi, hắn đang buồn bực, người này là do Lưu Khoa Sinh bảo bắt, hắn nói có chuyện gì thì cha hắn sẽ chống đỡ, Khương cục trưởng còn ở đây diễn trò làm gì?

Người trẻ tuổi bên cạnh hắn là ai? Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, lập tức lùi lại.

Sau khi mở còng tay, tôi lập tức xụi lơ trên mặt đất. Lúc này, còng tay của Quách Khách cũng đã được mở ra, hắn và Triệu Nhan Nghiên vội vàng đỡ tôi ngồi xuống một cái ghế. Triệu Nhan Nghiên nắm rất chặt tay của tôi, giống như sợ tôi đột nhiên ra đi vậy.

Cho tới tận lúc này, Khương Vĩnh Phú cũng không rõ quan hệ của Trương thư ký với cô bé này là gì, thân thích ư?

Trông không giống, tiểu cô nương chỉ có gọi hắn là Chú Trương. Ai, tốt nhất là không có quan hệ gì thân mật, nếu không lần này mình sẽ chịu không nổi mất. Vừa này mình đã đánh mắt cho Lưu Khoa Sinh đến can thiệp, tốt nhất là để cho vị đại công tử này nói chuyện với Trương thư ký.