Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 207 : Tái ngộ

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Đại hán kia hoàn toàn không hiểu, người này một mình đối mặt với bốn người bọn họ mà vẫn dám xuống xe đi tới!

Thế chẳng phải là không muốn sống sao? Nhưng mà hắn cũng không nghĩ ngợi làm gì, dù sao mình bên người đông thế mạnh, tại sao phải sợ một mình hắn! Cho nên chẳng để ý gì, liền vung nắm đấm lên đánh.

Tất nhiên tốc độ vung nắm đấm của người này đối với tôi mà nói thì chẳng vào đâu cả, chỉ là… Không hiểu sao, tôi cảm thấy mặt người này rất quen?

"Đợi một chút..."

Tôi nói.

"Làm... Làm gì?"

Đại hán kia đột ngột thu lại nắm đấm, ngạc nhiên hỏi:

"Mày còn có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là tôi thấy anh rất quen mắt, chỉ sợ đánh lầm người!"

Tôi nói.

"Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ! Đừng tưởng như vậy tao sẽ không đánh mày!".

Đại hán kia hiển nhiên không quan tâm tới lời nói của tôi mà cố chấp hét lên.

"Đợi chút..."

Một đại hán gầy gò, chạy từ phía sau tới, chắn trước mặt người này rồi nói:

"Đại ca, em cũng cảm thấy hắn rất quen...".

"Mẹ kiếp, mày cứ nhìn gà hóa cuốc, thấy ai cũng quen mắt? Tao đã từng này tuổi đầu, chẳng lẽ lại không biết đây là một kẻ có tiền hay sao?".

Đại hán mắng.

"Cũng đúng!"

Người gầy nói:

"Nhưng chuyện này quả thật rất kỳ lạ!"

Tôi nghe người gầy nói, thì không còn nghi ngờ gì nữa, hai người này tôi chắc chắn có quen biết! Đây chẳng phải là một người béo và người gầy, trong cái đêm tôi cứu Hạ Nhu hay sao?

"Hai người không phải là người Tân Giang ?"

Tôi hỏi.

"A? Sao mày biết?"

Người gầy nghi ngờ nói.

"Im mồm! Mày cứ nói linh tinh với hắn!"
Nhưng chỉ một lát sau, Lý Hướng Đông cảm thấy dường như sự việc có chút gì đó không được bình thường, lẽ ra phải thấy người Hắc Hổ Bang đánh nhau với thằng vệ sĩ kia, nhưng người của Hắc Hổ Bang đột nhiên dừng lại, hơn nữa bộ dáng lại có vẻ như sợ hãi!

Lý Hướng Đông rất buồn bực, chẳng lẽ thằng vệ sĩ kia là quỷ hay sao? Bốn người cao lớn lại không đánh nổi một mình hắn ư?

Lý Hướng Đông càng nhìn càng cau mày, điều này cũng có thể xảy ra hay sao? Lý Hướng Đông trước đó đã điều tra kỹ, cái tên vệ sĩ mới của Tô Dĩnh Tư này, là người của nơi khác tới, chứ không phải là người nơi này...

Việc tiếp theo là, mấy người của bang Tân Long cũng kéo đi!

Lý Hướng Đông lửa giận bốc cao chín trượng! Cơ hội tốt như vậy mà lại bị đám người này làm hỏng chuyện! Lần này không thành công, thì sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa!

Lý Hướng Đông cầm lấy điện thoại, khi bên kia mới nhấc điện thoại, thì hắn đã quát:

"Bọn mày có chuyện gì vây? Bổn thiếu gia cho tụi mày 10 vạn đồng, mà bọn mày làm ăn như vậy hay sao?"

Ở đầu điện thoại bên kia, ban đầu im lặng một chút, sau đó lập tức quát mắng:

"Thằng chó chết này, mày dám quát Lão tử, Lão Tử đốt cả nhà mày! Lão Tử cảnh cáo mày, đừng có chủ ý với người kia nữa. Nếu không chết lúc nào mày cũng không biết đâu, 10 vạn lão tử sẽ trả mày!"

Nói xong, người đó cúp điện thoại.

Chỉ còn Lý Hướng Đông ngây ngốc cầm điện thoại di động, không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Hừ! Chỉ là một thằng ngoại lai tới Tô Châu mà dám uy hiếp bổn thiếu gia! Mày cứ chờ đấy!"

Rất lâu sau, Lý Hướng Đông mới hoàn hồn trở lại, hổn hển kêu lên.

Về những lời của người béo, thì Lý Hướng Đông chỉ coi như gió thoảng bên tai. Vốn là Đại thiếu gia của một tập đoàn lớn, Lý Hướng Đông sợ quái người nào!

Người này hôm nay đã đắc tội với hắn, Lý Hướng Đông nếu không trả thù thì không phù hợp với tính cách của hắn!

... ... ... ...

Về phần Tô Dĩnh Tư cũng cảm thấy rất kỳ lạ, thấy tôi chỉ nói mấy câu mà bọn đầu gấu to lớn hung hăng kia đã bị đuổi đi, hơn nữa nhìn thần sắc của bọn họ còn có vẻ cung kính vô cùng.

"Anh và bọn họ nói cái gì vậy?"

Tôi vừa lên xe, Tô Dĩnh Tư đã vội vàng hỏi.

Bởi vì chiếc xe này cách âm tương đối tốt, cho nên nàng không nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi ở bên ngoài.

"À, bọn họ vốn là người ở thành phố Tân Giang, đã từng bị tôi giáo huấn một lần, lần này bọn họ đương nhiên không dám làm gây chuyện gì cả!"

Tôi nói một cách đơn giản.

Tô Dĩnh Tư gật đầu và cũng không hỏi nhiều, thời gian này người tìm đến rất nhiều, cho nên Tô Dĩnh Tư cũng không cảm thấy quá kỳ quái.