Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 212 : Vệ sĩ suốt đời

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Tôi tiến lên cởi dây trói trên người của Tô Dĩnh Tư, nhìn Tô Dĩnh Tư còn đang ngẩn ngơ nói:

"Nghĩ gì thế, thừa dịp cái đuôi Lý Hướng Đông còn chưa chạy tới, mau rời khỏi nơi này đi!"

Tô Dĩnh Tư cho là tôi khám phá ra tâm tư của nàng, mặt trở nên đỏ hơn, có chút nhăn nhó đứng dậy. Không dám trực tiếp va chạm với ánh mắt của tôi.

Tôi kỳ quái, cô nàng này tại sao khuôn mặt tự nhiên lại đỏ như vậy, không nhẽ bị sốt hay sao?

Nếu như tôi biết ý nghĩa của nàng bây giờ, sợ rằng sẽ lập tức cười ngất, thân phận của tôi vời nàng quả thật khác nhau quá xa, giá trị con người tôi ít nhất giờ cũng vào tỷ đô la, trong khi đó tập đoàn Tô thị lại còn đang nợ bên ngoài!

"Cô không bị người khác cho uống xuân dược đấy chứ?"

Tôi nhìn Tô Dĩnh Tư tự nhiên đỏ mặt, kỳ quái hỏi.

"Không có!"

Tô Dĩnh Tư phì cười, nói:

"Anh thật là xấu, sao lại nói tới chuyện này, sợ người khác không biết anh đã sờ qua tôi hay sao!"

Tôi lập tức nhức đầu, cô nàng này sao lại có thể mập mờ, làm nũng với tôi như vậy chứ! Cái gì gọi là tôi sờ qua nàng? Rõ ràng là tôi có ý tốt cứu nàng, nếu như không sờ, thì chỉ sợ đã công phá thành trì của nàng rồi!

"Ở đây không có người ngoài chứ?!"

Tôi chỉ còn cách nói sang chuyện khác.

"Tôi mặc kệ, anh đang trêu tôi!"

Tô Dĩnh Tư thấy mình đã được cứu viện, lập tức khôi phục tính cách bốc đồng của nàng.

"Được, là tôi trêu đùa cô, hừ hừ, toàn thân cô đã bị tôi sờ qua, vậy thì bây giờ tôi lại muốn tiếp tục sờ!" Nói xong, tôi làm bộ vươn ra hay tay ra, chộp tới Tô Dĩnh Tư.

"A!"

Tô Dĩnh Tư cả kinh kêu lên, vội vàng chạy đi.

Tôi lắc đầu thả tay xuống, nữ nhân có bao giờ sợ hù dọa đâu, nên nói:

"Hừ, muốn sờ thì tôi đã sớm sờ rồi, cần gì phải cởi dây trói trên người của cô chứ!"

Tô Dĩnh Tư "A" một tiếng, thấy tôi dừng lại động tác mới không chạy nữa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như lại có sự thất vọng.

Nữ nhân đúng là loài động vật kỳ quái nhất, nhưng tôi lại làm bộ như không phát hiện ra:
"Không phải!"

Tô Dĩnh Tư xấu hổ đỏ mặt nói, trông nàng chẳng có chút nào giống một đại minh tinh.

Chỉ mấy câu nói vô tâm đã kéo gần quan hệ của tôi với Tô Dĩnh Tư.

Đây đúng là một bất ngờ. Theo diễn biến thì sẽ không nhanh như vậy, nhưng nếu như Tô Dĩnh Tư đã thành nữ nhân của tôi rồi, thì tôi có mấy lời nhất định phải nói:

"Tiểu Tư, em tìm một cơ hội nào đó rút khỏi giới văn nghệ đi, ở trong đó rất phức tạp, anh có chút không yên lòng!"

"Mới như thế này, mà đã bắt đầu quản em. Đúng là chủ nghĩa đại nam tử!"

Tô Dĩnh Tư bĩu môi nói:

"Đồ ngốc, nếu em không làm minh tinh nữa, thì anh sao ở bên cạnh em được?"

"Em nếu như không làm minh tinh nữa thì tốt, ở nhà yên tâm làm lão bà của anh!"

Tôi nghi hoặc nói.

"Anh cho anh là người có tiền hay sao. Anh cho rằng cha em sẽ gả em cho anh à?"

Tô Dĩnh Tư thở dài nói.

Lúc này tôi mới hiểu Tô Dĩnh Tư băn khoăn điều gì. Hóa ra là sợ Tô Viên Triêu phản đối! Mặc dù tôi không phải có nhiều tiền, nhưng đối với hắn cũng hơn mấy ngàn lần, tán con gái của hắn, hắn dám phản đối ư?

"Vậy chúng ta gạo nấu thành cơm, cho mộ tiểu Lưu Lỗi ra đời, vậy thì cha em sẽ khong còn cách nào phản đối rồi!"

Tôi cười nói.

Nếu như đã biết nguyên nhân, thì tôi không còn gì phải lo lắng, tiếp tục trêu nàng.

"Anh nghĩ hay thật, người ta còn chưa chấp nhận ra, vậy mà anh lại muốn người ta sinh... Đàn ông các anh không có một ai tốt cả, tư tưởng thật đen tối, không biết là đang nghĩ những gì nữa!"

Tô Dĩnh Tư hừ nói.

Nhưng trong lòng nàng còn đang suy nghĩ, liệu khả năng này có được hay không?