Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 22 : Hành động kỳ quái của Triệu Quân Sinh
Ngày đăng: 21:26 20/04/20
Đêm nay, tôi nằm ở trên giường rất lâu nhưng không thể nào ngủ được. Gia thế của Triệu Nhan Nghiên như vậy, cho đến bây giờ tôi cũng không thể nào ngờ được.
Kiếp trước tôi chỉ biết gia đình nàng có điều kiện rất tốt, nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không biết.
Hơn nữa, thái độ làm người của nàng tương đối thấp, mà quan hệ giữa tôi với nàng bình thường chỉ là quan hệ trên công việc.
Tôi không biết trời cao tại sao lại chiếu cố tôi như vậy, khi tôi sống lại thì chuyện tốt liên tiếp phát sinh trên người của tôi.
Ngày hôm qua, tôi còn vì chuyện có thể cùng chính phủ giao dịch hay không mà phát sầu, hôm nay vấn đề này đã không còn đáng lo lắng nữa rồi.
Không đúng, tôi âm thầm lắc đầu. Mặc dù ông Triệu Nhan Nghiên là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng mà ông của nàng có thừa nhận tôi là bạn trai của nàng hay không?
Ở trong mắt của mọi người, tôi chỉ là một tiểu hài nhi mới 16 tuổi, cái quan hệ yêu đương sớm từ thời học sinh này, gia trưởng học không đả kích thì tốt rồi, còn có thể giúp tôi nữa hay không?
Còn chuyện tình của Lưu Khoa Sinh hôm nay, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình thất bại. Có một số việc tôi nghĩ quá đơn giản, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp trước đối với những chuyện đã xảy ra.
Kiếp trước địa vị xã hội của tôi là Tổng giám đốc của công ty Microsoft, tôi căn bản không để ý tới tầng lớp áp chót của xã hội, thì đương nhiên tình huống quan lại và cảnh sát cấu kết với nhau làm trò hề sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Cái mà tôi thấy là một đám quan viên tận tâm tận lực bảo hộ cho công ty.
Xem ra tôi nhất định phải nhanh chóng thành lập nên Công ty của mình, đợi khi tôi có thực lực, thì đụng đến tôi sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa đâu.
….
"Ông tớ ngày hôm qua người có hỏi quan hệ của 2 chúng ta."
Sáng sớm ngày thứ hai, khi tôi tới trường, thì Triệu Nhan Nghiên nói với tôi.
"Vậy cậu nói như thế nào?"
Trong lòng tôi trở nên căng thẳng, hỏi.
"Tớ không nói gì, tớ đã cậu với tớ cũng nhau tham dự cuộc thi máy tính toàn quốc, ở trường học lại ngồi cùng bàn cho nên quan hệ tương đối tốt."
Triệu Nhan Nghiên chống tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
"Vậy ông cậu có nói cái gì nữa không?"
Tôi hồ nghi hỏi.
Các vị gia trưởng đều giống nhau, khi biết con gái hoặc cháu gái của mình có quan hệ với nam sinh khác, đều sẽ không chịu để yên đâu.
"Không có, người có nói với tớ là có thể gặp gỡ bình thường, nhưng đừng trễ nải việc học tập."
Quách Khánh hưng phấn hỏi.
"Gọi là Trương thư ký thì đương nhiên làm thư ký rồi!"
Triệu Nhan Nghiên không giống như Lưu Khoa Sinh, không đem những chuyện này ra nói chuyện phiếm.
Quách Khánh thấy nàng không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, hắn bắt đầu bốc phét về việc tập luyện Tán Thủ như thế nào.
….
Triệu Quân Sinh đang chăm chú xem báo cáo mà Lão Cao mang tới, trong lòng hắn đang nổi sóng ba đào, rất lâu sau mới bình tĩnh được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Triệu tổng, chuyện này nên làm thế nào?"
Lão Cao thấy Triệu Quân Sinh vẻ mặt âm tình bất định, vội vàng hỏi.
"Lão Cao, những tài liệu này là thật chứ?"
Triệu Quân Sinh hít sâu một hơi hỏi.
"Dạ ! Tôi tự mình tới Cục công an để tìm hiểu !" Lão Cao khẳng định nói:
"Triệu tổng, ngài đừng tức giận, nếu không tôi sẽ tìm người để cảnh cáo tiểu tử kia một chút?"
Triệu Quân Sinh lắc đầu cười khổ nói:
"Quên đi, để tùy bọn chúng! Chỉ cần không vượt quá giới hạn, chúng ta sẽ nhắm một mắt, mở một mắt!"
Lão Cao không biết nói gì nhìn nam nhân này, có lẽ không giống với bản thân hắn nữa. Triệu tổng đâu phải là người kém sáng suốt? Lần trước có một nam sinh viết thư tình cho tiểu thư, bị Triệu tổng phát hiện, gặng hỏi cho bằng được, lần này tại sao lại như vậy?
Triệu Quân Sinh phất phất tay đối với lão Cao nói: "Tôi mệt mỏi rồi, cậu đi trước đi!"
Sau khi Lão Cao đi, Triệu Quân Sinh lại chìm vào trong hồi ức, phảng phất như mình đã trở lại hơn 80 năm trước, có một người con gái tên là Hạ Thiên, nàng là một thiếu nữ xinh đẹp...
Chẳng lẽ đây gọi là duyên phận sao? Duyên phận đời trước còn dang dỡ, thì đời sau sẽ tiếp tục? Nếu nói như vậy, thì cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện của mình.