Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 220 : Cô có phải là Hoa Khôi Học Đường hay không?

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


"Sao? "A, tiểu thư, tôi biết rồi, cô có phải muốn biến Lưu tiên sinh thành..."

Tiểu Trân bỗng nhiên hiểu ra nói.

"Tiểu Trân, cô đừng nói lung tung! Bạn gái của Lưu Lỗi là thiên kim tiểu thư của Triệu Quân Sinh!"

Lưu Duyệt vội vàng nói.

"Tiểu thư, vậy cô đỏ mặt làm cái gì, cô cũng là một trong Tứ Đại Hoa Khôi của trường Tứ Trung, đâu có kém gì Triệu Nhan Nghiên, nếu như tiểu thư không kiếm được 100 triệu như lời hứa với Lão thái gia, thì..."

Tiểu Trân nói.

"Tiểu Trân, cô mà còn nói lung tung, thì tôi sẽ đánh cô!"

Lưu Duyệt vừa nói, giơ tay lên, làm bộ như muốn đánh xuống.

Mà cô gái tên là Tiểu Trân kia thấy vậy thì chạy biến! Nếu như lúc này mà có người ngoài ở đây, thì nhất định sẽ kinh ngạc kêu lên, hình như là ở đây đang đóng phim, bởi vì cô gái tên là Tiểu Trân kia dùng khinh công trong truyền thuyết!

... ... ... ...

"Lưu tiểu thư, đợi lâu chưa."

Khi tôi tới quán café thì Lưu Duyệt đã đến.

"Ha hả, Lưu tiên sinh, anh để mỹ nữ chờ anh như vậy là không đúng đâu nha!"

Lưu Duyệt gắt giọng.

"Tôi bị kẹt xe, như vậy đi, để biểu hiện thành ý của tôi, tôi mời cô uống cafe."

Tôi kéo ra cái ghế, ngồi ở vị trí đối diện với Lưu Duyệt.

"Vậy thì được!"

Lưu Duyệt nói:

"Phục vụ sinh! Mang Menu cho chúng tôi."

Lưu Duyệt vẫy tay với phục sụ sinh đứng ở phía xa xa.

"Xin chào nữ sĩ, cô có cần gì không?"

Phục vụ sinh nói.

"Một chén Lam Sơn."

Lưu Duyệt khôi phục lại dáng vẻ cao quý thanh khiết, cái bộ dáng cô bé đã bị ném bỏ hoàn toàn.

"Còn ngài, tiên sinh?"

Phục vụ sinh hỏi.

"Cũng như vậy đi."

Tôi nói.

"Dạ được, hai chén Lam Sơn."
"Được rồi, nói chính sự một chút đi, Lưu tiểu thư, cô tính hợp tác như thế nào đây? Cô cũng biết tôi không có nhiều tiền, nếu như cô bảo góp nhiều, thì thật sự là tôi kiếm không ra!"

Tôi cười nói.

"Ừ... Hiện tại tôi chỉ mới đầu tư vào đại lý xe khoảng 10 vạn, anh đừng kinh ngạc, thực ra xe trong hãng đều là cái nhà sản xuất mang tới, chỉ khi nào bán được xe, thì mới có lãi xuất %!"

Lưu Duyệt nói:

"Tôi nghĩ mình làm đại lý thương nhân, thì lợi nhuận sẽ nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ muốn làm đại lý thương nhân cấp 2, thì ít nhất cần tài chính khoảng 50 vạn, mà trong khi tôi chỉ có 10 vạn là cố định, còn có thể lấy ra được 10 vạn nữa, Lưu tiên sinh chỉ cần góp thêm khoảng 30 vạn, không biết Lưu tiên sinh có thể lấy ra được con số này không?"

"Vấn đề lợi nhuận sau khi hợp tác thì chia thế nào đây?" Tôi không trả lời vấn đề của Lưu Duyệt, mà cười hỏi lại.

"Ha hả, phân chia 5:5 như thế nào? Dù sao phương diện kinh doanh tôi chịu trách nhiệm, Lưu tiên sinh chỉ cần ngồi nhận tiền là được!"

Lưu Duyệt vô cùng thông minh, nghe tôi nói như vậy thì cũng biết tôi nhất định là có thể lấy ra số tiền này, nếu không tôi cũng không quan tâm tới vấn đề lợi nhuận.

"Nghe thì có vẻ công bằng, nhưng tôi đầu tư hơn 70%, hình như có chút thiếu?"

Tôi uống một hớp cafe nói.

"Vậy…Lưu tiên sinh cho thế nào mới là công bình?"

Lưu Duyệt thầm nghĩ, anh còn thiếu cái gì, chỉ có mỗi việc bỏ tiền, còn tôi phải chịu trách nhiệm toàn bộ, nhưng mà nàng cũng không nói được, ai bảo chuyện này có liên quan tới hạnh phúc tương lai của nàng đây!

"Chẳng phải tôi đã nói sao, cô nói thì nghe giống như rất công bằng!"

Tôi nói.

"Anh"

Lưu Duyệt tức giận nói:

"Anh rốt cuộc có hợp tác hay không?!"

"Hợp tác, tại sao không hợp tác."

Tôi nói:

"Chỉ là Lưu tiểu thư, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, tôi có thể hỏi cô một số việc riêng hay không?"

"Việc riêng?"

Lưu Duyệt sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ hiện màu hồng, nghĩ thầm không phải người này muốn làm bạn trai của mình đó chứ…hừ, Còn tưởng rằng hắn khác với nam nhân khác, hóa ra cũng giống nhau mà thôi.

Lúc trước, Lưu Duyệt cũng tìm một số người hợp tác, nhưng khi họ nhìn thấy nhan sắc của Lưu Duyệt, hợp tác thì có thể, nhưng Lưu Duyệt phải làm tình nhân hoặc vợ bé của hắn! Lưu Duyệt giận tới mức tát ngay hắn một cái, rồi rời đi.

Nhưng mà Lưu Duyệt vẫn gật đầu, nói:

"Anh hỏi đi."

Tôi do dự một chút nói:

"Lưu tiểu thư, cô có phải là một trong những Hoa khôi học đường của trường chúng ta hay không? !"