Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 242 : Đánh cuộc tất thắng
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
"Cái gì mà tăng ca thêm tiền, nói ra nghe một chút"
Hoàng Văn Tĩnh nói
"Ừ.."
Tôi cố ý trầm ngâm một chút nói:
"Như vậy đi, người thắng thì không cần làm bất cứ việc gì trong phòng, ba người thua còn lại phải chịu trách nhiệm trực nhật và giặt quần áo!"
"Hay!"
Hoàng Văn Tĩnh không hề nghĩ ngời đáp ứng, dù sao bốn người có một người thắng, thì vẫn còn hai người khác cùng mình, hơn nữa, bàn về tướng mạo thì chính mình không bằng đại ca và lão tam, nhưng bàn về khoản khua môi múa mép, thì ai bằng được hắn? Đến lúc đó cá chết vào tay ai còn chưa biết"
"Được rồi, Âu Dương Thiên Tề, cậu thân là đại ca của phòng, vậy thì cậu phải mở màn trước đúng không?"
Hoàng Văn Tĩnh cười gian nói
Bất cứ chuyện gì, người đi đầu tiên làm thì cơ hội thành công cũng không cao, có khi lại trúng vào người thứ hai! Bởi vì là người đầu tiên có thể không thành công, nhưng cũng là người đi đầu, chuyện đã dễ dàng hơn một nửa, người thứ hai chỉ cần đi vào là xong luôn phần còn lại!
Nếu nhìn từ góc độ xác suất thành công của người thứ hai là vô cùng lớn!
Mà tỷ lệ thành công của người thứ ba cũng rất lớn, bởi vì nếu như hắn tiếp tục, người trong cuộc nhất định sẽ bị dao động! Cho dù có làm gì đi nữa, thì người này cũng hấp dẫn được sự chú ý!
Mà người thứ tư thì lại tương đối khó khăn, bỏi vì nếu như ba người trước có làm không được thì người còn lại có làm cũng không nghĩ tới đâu! Nếu người trong cuộc đã nhắn mặt, thì người này có làm cũng không ăn thua!
Mà Hoàng Văn Tĩnh đứng hàng lão nhị, nói cách khác trên lý luận mà nói, tỷ lệ thành công của hắn cao nhất, không trách được hắn lại cao hứng như vậy!
Âu Dương Thiên Tề cũng không ngu, đương nhiên người thứ nhất đi ra chỉ là bước đệm mà thôi, nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo mình là đại ca cơ chứ!
Cho nên hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên hét lớn:
"A? Lãnh đạo trường học tới!"
Chiêu này của Âu Dương Thiên Tề có thể nói là rất tinh diệu, có thể bắt được tâm lý của đại đa số học sinh, vốn đang đông tây nam bắc nói chuyện, nghe được có lãnh đạo tới, lập tức yên tĩnh lại, rối rít nhìn sang chỗ chúng tôi!
Nhưng mà Nhan Nghiên lại chẳng có tác động gì, cứ đứng im ở nơi đó!
Trong long tôi cười thầm, làm vậy cũng quá coi thường Triệu Nhan Nghiên rồi, nha đầu này mấy năm nay cùng tôi ở chung một chỗ, đã sớm luyện được bản lãnh không nghe, không thấy, không sợ.
Không thấy lãnh đạo tới, mọi người sửng sốt ròi khinh bỉ nhìn nhìn Âu Dương Thiên Tề.
Cho nên, tân nhậm lão Đại 310 cứ như vậy ra đời.Cũng từ lúc này bắt đầu, tôi trở thành người trọng yếu trong 4 huynh đệ, 3 người dưới sự lãnh đạo của tôi, dần dần trở thành công thần dưới tay tôi.
…..
Sinh viên của các lớp căn bản đã tới đủ, trên đài chủ tịch, có một lão giả đang tiến đến, người này kiếp trước tôi cũng biết, chính là hiệu trưởng của Đại học Thanh Hoa, đồng thời là một viện sĩ của Viện Khoa học Trung ương, trong giới học thuật rất nổi danh, cũng là người lãnh đạo đầu ngành.
Sau khi lão giả lên đài, thì trong nháy mắt sân thể dục yên tĩnh lại, do chỉ số thông minh của sinh viên Đại Học Thanh Hoa không thấp, phán đoán được lão giả trên đài nhất định là lãnh đạo! Không ai ngu tới mức, ngay ngày đầu tiên tựu trường đã chọc cho lãnh đạo, dù sao, mới nhập học mà đã bị phạt, thì không ai muốn cả.
Lão giả thấy mọi người dã yên lặng, cho nên gật đầu, rất hài long với tình huống như thế này. Dù sao lão giả này xuất than là Khoa học gia, giỏi khiển trách người khác, nếu như có học sinh biểu hiện quá kém, thì lão cùng chẳng còn cách nào khác.
"Các em sinh viên, xin chào mừng các em tới Đại Học Thanh Hoa!" Lão giả chậm rãi noi.
Các sinh viên phía dưới lập tức ngẩng đầu lên nhìn lão giả này, đúng là suy đoán của bọn họ không sai, đây đúng là một trong những lãnh đạo trọng yếu của trường học.
Nhưng đại đa số mọi người đều miễn cưỡng và bất đắc dĩ, bởi vì từ tiểu học đến trung học rồi đến trung học phổ thong, mỗi lần tựu trường, hiệu trưởng toàn phát biểu những lời vô ý nghĩa, cứ thao thao bất tuyệt, thậm chí có người còn nói ca buổi sang, ở đây toàn là tinh anh, làm sao chịu được cảnh như vậy.
Nhưng mà, cũng chẳng có cách nào khác cả!
"Tôi tên là Từ Chính Lôi, là hiệu trưởng của các em!"
Lão giả tiếp tục nói.
Quả nhiên lão giả nói câu này, sinh viên phía dưới đã có rất nhiều bắt đâu than thở, có lẽ một màn nói hươu nói vượn lại bắt đầu! Nhưng không ai nghĩ tới, Từ Chính Lôi lại nói:
"Con người của tôi có một thói quen, đó chính là không thích nói nhảm! các em cũng biết, một tháng tiếp theo chính là kỳ tập huấn quân sự tập thể, đây chỉ là một buổi động viên, nhưng mà điều tôi muốn nói là: Không có cái gì để nói! Nói một đống lời vô ý nghĩa, chính là nói nhảm. Động viên cái gì? Chó má! Chẳng lẽ không động viên sinh viên không tập quân sự hay sao? Hoặc nếu động viên thì các em sẽ đi tập quân sự tốt hơn hay sao? Được rồi, các em đều là sinh viên tài cao, đã biết ý tôi! Tóm lại tôi hi vọng mọi người thật tâm trong lân tập quân sự này, có lẽ tương lai các em sau bao nhiêu năm mới trở lại đây, lại nghĩ về một kỳ tập quân sự tốt đẹp!"
Nói xong lão giả đi xuống đài chủ tịch.
Ngay sau đó, có một người tự xưng là chủ nhiệm bộ môn thể dục lên đài, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, thấy các sinh viên phía dưới rối rít nghị luận nói:
"Đây chính là sự khác biệt giữa người với người, tại sao người ta làm hiệu trưởng, còn anh chỉ làm chủ nhiệm!"
Đối với tôi, thì chuyện này chẳng có chút phiền não nào, bởi vì kiếp trước của tôi đã trải qua một lần như thế này rồi, lúc đó tôi cũng giống như đại đa số mọi người, coi người này dang nói nhảm. Nhưng bây giờ nghe lại, nó lại biến thành đang ôn kỷ niệm xưa.
"Thấy ơi! Có người té xỉu!"