Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 249 : Triệu Nhan Nghiên cảm thấy nguy hiểm
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
nghe khẩu khí nói chuyện của Lưu Duyệt thì đúng là đang giận tôi. Vốn là tôi hẹn với nàng là gặp mặt ở đại lý xe, nhưng tối đến lại không thông báo cho nàng, làm nàng tức giận. Nhưng mà có cần chua ngoa như vậy không! Lưu Duyệt mà tôi biết rất là tâm kế, chững chạc, sao lại phạm sai lầm như vậy.
Mà ký quái hơn nữa chính là hai người Nhan Nghiên và Vi Nhi, hai nàng thấy có một cô gái có dung nhan không kém mình đi ra đã ngạc nhiên rồi, nhưng đáng ngạc nhiên hơn chính là nàng lại còn quen biết tôi!
Nhan Nghiên liếc tôi một cái, nhỏ giọng nói:
"Người này là ai vậy? Tại sao em chưa gặp, có phải là do anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không?"
"A! sao có thể vậy, hơn nữa, nếu anh muốn tìm tiểu lão bà cũng phải nói cho hai em biết trước chứ!"
Tôi vội vàng nói.
"Cứ như vậy đi, nhưng mà về nhà phải giải thích rõ ràng, nếu không em không cho anh lên giường!"
Nhan Nghiên nói xong quay đầu nhìn Vi Nhi nói:
"Có phải hay không, chị Vi Nhi!"
Vi Nhi thấy chúng tôi nói chuyện rất nhỏ, nàng không nghe được, nhưng vì để phối hợp với Nhan Nghiên nên vẫn gật đầu.
Tôi âm thầm kêu khổ, tôi phải vất vả lắm mới chờ được cơ hội cùng Vi Nhi XXXOOO nhưng giờ lại đòi không cho tôi lên giường mới chết chứ!
"Vậy thì trên giường giải thích có được không?"
Tôi nói.
Không ngờ tới Nhan Nghiên vẫn đang chăm chú quan sát Lưu Duyệt, bỗng nhiên có thái độ khác thường, thu khuôn mặt cười lại, nói:
"Anh cứ nằm mơ đi!"
"Triệu Nhan Nghiên, đã lâu không gặp rồi!"
Lưu Duyệt cười cười, vươn tay ra nói.
Nhan Nghiên cau mày, mấp máy miệng, do dự một chút cũng đưa tay ra nói:
"Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi!"
Hai người bắt tay tượng trưng một chút, rồi lập tức buông ra.
Nhan Nghiên run rẩy nói, bàn tay nhỏ bé buông ra, lảo đảo thiếu chút nữa ngồi dưới đất, Vi Nhi nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng.
Nhan Nghiên tiếp tục nói:
"Hóa ra là như vậy…Đại lý xe Lưu thị, tại sao em lại cảm thấy quen quen, ha ha, Lưu Lỗi, Lưu Duyệt, cái tên Lưu thị này thật là tốt!"
Nói xong, những giọt nước mắt của nàng đã thánh thót rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên thất thố của Nhan Nghiên kể từ khi ở chúng với tôi, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng biết chuyện này nhất định có liên quan với Lưu Duyệt. Nên tôi đánh mắt cho Lưu Duyệt vài cái ý bảo nàng nói ít đi một chút.
Nhưng Lưu Duyệt lại trợn mắt nhìn tôi một cái, nói:
"Anh thiếu bản thân tôi một cái nhân tình!"
Tôi ngất! Rõ ràng chuyện này do nàng gây ra, giờ lại bảo tôi thiếu nàng một cái nhân tình! Nhưng mà lúc này tôi không có cách nào khác, trước tiên cứ trấn an Nhan Nghiên đã rồi nói!
Tôi vội vàng đi qua đỡ lấy Nhan Nghiên, ôn nhu nói:
"Nhan Nghiên, bên trong đại lý xe đúng là có tiền của anh. Nhưng không như em nghĩ đâu, bọn anh chỉ quan hệ hợp tác thôi!"
"Anh gạt người!"
Triệu Nhan Nghiên nghẹn ngào nói:
"Anh tìm những nữ nhân khác em không phản đối, nhưng mà không được tìm cô ta!"
"Anh…Nhan Nghiên, thực sự là không có gì với nàng!"
Tôi vội la lên.
"Em không tin người!"
Nhan Nghiên vừa nói, vừa tránh bàn tay của tôi, khóc chạy ra ngoài.
Trong lòng Nhan Nghiên giờ này cũng không tin lời Lưu Duyệt, dù sao hắn cũng hoa tâm, nhưng mà không bao giờ nói dối mình, đúng vậy, nhưng mà trong lòng Nhan Nghiên vẫn rất ủy khuất!
Lưu Duyệt nhìn Nhan Nghiên thương tâm, không biết tại sao, trong lòng không còn cảm giác đối địch, ngược lại có chút không đành lòng!
Cho nên nàng nói:
"Lưu Lỗi, anh còn ngẩn ngở làm gì, mau đuổi theo đi!"
tôi sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà khi chạy tới cửa đại lý xe, thì nghe thấy âm thanh phanh xe, rồi một tiếng va chạm…