Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 253 : Trần gia làm khó dễ (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


"Lý Chính Bình! Ông không muốn làm việc nữa phải không?!"

Vương chủ nhiệm thấy Trần bí thư bỏ đi, bất chấp hình tượng, chỉ vào Lý Chính Bình giận dữ nói.

Lý Chính Bình chưa kịp nói chuyện, thì ngoài cửa có mấy người lục tục kéo vào, tất cả bác sĩ, y tá cũng rất kỳ quái, tại sao hôm nay các vị lãnh đạo trong thành phố đều chạy tới bệnh viện?

Tất cả đều rối rít suy đoán có lẽ có một Lãnh đạo nào đó nhập viện, nhưng hôm nay chỉ có một người bị tai nạn, một người bị gãy chân, thì làm gì còn ai khác đâu? Chẳng lẽ một trong hai người kia là công tử hoặc thiên kim tiểu thư?

Vương chủ nhiệm cũng thấy mấy người tiến vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng nghênh đón nói:

"Trương phó bí thư, sao ngài lại tới đây? Có phải là vị chuyện của tập đoàn Trần thị hay không?"

Người tới chính là phó Bí thư của thành phố Bắc Kinh.

"Tập đoàn Trần thị nào?"

"Chính là tập đoàn Trần thị muốn hợp tác với quốc gia chúng ta trong lĩnh vực tu sửa cầu đườn. Nhị thiếu gia của tập đoàn này bị người ta đánh gãy chân!"

Vương chủ nhiệm nói.

"Sửa cầu đường? A, tôi biết rồi, chuyện này cứ để đó, tôi còn có việc gấp phải xử lý."

Trương phó bí thứ nói.

"Trương phó bí thư, chuyện này không để được, lúc nãy tên hỗn đản Lý Chính BÌnh…Lý sở trưởng đã đuổi Trần thư ký của tập đoàn Trần Thị đi rồi, người ta đang muốn rút hết tất cả các hạng mục đầu tư về."

Vương chủ nhiệm vội vàng giải thích.

"A?"

Trương phó bí thư nhíu mày, nhìn Lý Chính Bình một cái hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Bởi vậy, Lý Chính Bình đem chuyện Trần Trạch Long lái xe không bằng, gay tai nạn kể lại một lần, Trương phó bí thư nói:

"Lý sở trưởng, chuyện này ông làm rất đúng! Quốc gia chúng ta là nước XHCN khoa học, pháp luật cũng là xã hội, người có tiền phạm pháp, chúng ta cũng phải xử lý! Chuyện này ở các nước Tư bản chủ nghĩa không thực hiện được!"

Nói xong còn trợn mắt nhìn Vương chủ nhiệm một cái nói:

"Vương chủ nhiệm, ông làm như vậy là không đúng, vì để thu hút đầu tư, gia tang nhanh thành tích cho ông, ông có thể làm việc vi phạm pháp luật hay sao? Nếu như nói, Trần Trạch Long này đụng phải con gái của một đại phú hào, ông có xử lý như vậy không? Tôi thấy ông chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân ông! Như vậy đi, chuyện đầu tư này ông không cần lo nữa, giao lại cho cấp phó của mình, về nhà tự viết kiểm điểm, tự cảnh tỉnh mình một chút!"

"Dạ biết, Trương phó bí thư"

Vương chủ nhiệm ủ rũ cúi đầu nói.

"Ông xem….Bị làm thành như vậy, quên mất cả chính sự của tôi!"

Trương phó bí thư dậm chân nói

"Cũng đúng lúc, Vương chủ nhiệm, ông ở bệnh viện đã lâu, có nhìn thấy một cô gái bị xe đâm trúng nhập viện hay không?"

"Cô gái bị xe đâm? Hình như không có…Đúng rồi, Trương phó bí thư, Trần Trạch Long đâm phải một cô gái!"
Tôi nói.

"Đúng rồi, Trương phó bí thư, còn có một việc nữa, ngài xem…chân của cái tên Trần Trạch Long kia là do Lưu Lỗi đánh gãy…"

Lý Chính Bình nói.

"Như vậy ư…"

Trong lúc nói chuyện, tôi đã biết chú Trương này là người vô cùng chính trực, nên tôi cũng không làm khó hắn.

Cho nên tôi nói:

"Chuyện này chú cứ để cháu tự mình xử lý đi, cháu nghĩ Trần gia kia cũng không khởi tố cháu đâu, họ còn quan tâm tới danh dự của mình."

"Ư, không tệ!"

Lý Chính BÌnh cũng nói:

"Nhưng mà đồng chí Tiểu Lưu, cậu cũng nên cẩn thận, Trần gia này không phải là hạng lượng thiện gì! Cho dù cha vợ cậu là tổng giám đốc Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nhưng lại không phải là cậu, đại ca sợ Trần gia sẽ gây bất lợi cho cậu."

"Lý Sở Trưởng nói không sai, chú thấy cháu nên cẩn thận!"

Trương phó bí thư cũng nhắc nhở .

Tôi gật đầu nói:

"Yên tâm đi, cháu có thể ứng phó!"

……

Theo như chẩn đoán ban đầu của bệnh viện, Triệu Nhan Nghiên đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, tiến vào trong giai đoạn hôn mê, lúc này chỉ còn cách đợi nàng tỉnh lại.

Tôi vuốt ve gò má tái nhợt của Triệu Nhan Nghiên trong lòng thống khổ tự trách.

Nhìn lại thấy, tôi với Nhan Nghiên đã sống chung được 3 năm, như vậy cũng đươc coi là hạnh phúc. Nhưng tôi lại không biết đủ, luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Triệu Nhan Nghiên cũng không nói gì, lại còn ủng hộ tôi, nhưng tôi lại không bảo vệ nàng được tốt, để nàng phải bị thương tổn.

"Lão công, anh đừng thương tâm nữa, em nghĩ Nhan Nghiên sẽ không có chuyện gì!"

Trần Vi Nhi an ủi tôi nói.

Đúng vậy! nếu như đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, thì tôi còn bi thương cái nỗi gì! Quan trọng nhất là, Triệu Nhan Nghiên trọng sinh mà vẫn giữ được trí nhớ của kiếp trước!

Tôi vốn tiếc nuối vì không đem được nàng trở lại, nhưng giờ đây cuộc sống của tôi đã không còn tiếc nuối rồi.

Tôi thở dài xoay người nói:

"Vi Nhi, em đi về trước đi, anh muốn ở một mình với Nhan Nghiên."

Trần Vi Nhi nghe lời gật đầu, xoay người ra khỏi phòng bệnh.