Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 256 : Triệu Nhan Nghiên và Lưu Duyệt (Hạ)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Duyệt hỏi: "
Anh muốn đích thân đi XG sao?"
"Đúng vậy! Tôi chuẩn bị sẽ làm cho tên Trần Trạch Long này thua một cách tâm phục khẩu phục, cho hắn biết, hắn trêu chọc ai chứ không bao giờ được phép trêu chọc người của tôi!"
Tôi đứng dậy, đi tới bên cạnh Triệu Nhan Nghiên, nhìn chăm chú nàng đang ngủ say, nói.
Lưu Duyệt nghe xong lè lưỡi nói:
"Bộ dạng vừa rồi của anh thật đáng sợ, giống như là… Ừ… Thật giống như muốn giết người theo kiểu của hoàng đế thời cổ đại vậy!"
"Ha ha, tôi nào có đáng sợ như vậy! Chỉ là tên tiểu tử Trần Trạch Long này cần phải bị ăn đòn thôi, loại người này mà xuất hiện thì sẽ bị đánh liền!"
Tôi nói.
"Ha ha! Sao anh có thể nói như vậy, nhưng Trần Trạch Long quả thật rất vô sỉ!"
Lưu Duyệt nói.
Lúc tôi trở về trường học, bước vào phòng ngủ, mấy anh em cùng phòng đều chạy tới hỏi han ân cần:
"Lão Đại, anh chạy đi đâu vậy? Anh có biết không, huấn luyện viên của chúng ta tức giận rồi, ngày đầu tiên huấn luyện đã qua, anh có biết không, tiếp là đợt huấn luyện cuối cùng để kiểm tra, nếu như không qua sẽ ảnh hưởng đến học phần!"
(Từ sau chuyện lần trước, bọn họ đều nhất loạt gọi tôi là Lão Đại, ngay cả Âu Dương Thiên Tề cũng không ngoại lệ)
Tôi giờ mới nhớ ra, mấy ngày qua bận rộn với chuyện tình của Triệu Nhan Nghiên, đã ba ngày không trở về trường học, những ngày bị huấn luyện của sinh viên đại học năm nhất đã bắt đầu rồi.
"Các huynh đệ, người khác không biết chứ các cậu còn không biết sao, với tố chất thân thể của tôi, huấn luyện chỉ là chuyện nhỏ?"
Tôi nói.
"Nói cũng phải! Nhưng, lão Đại, em thấy huấn luyện viên của chúng ta không dễ ứng phó đâu, kiểm tra rất nghiêm ngặt, em sợ hắn gây khó khăn cho anh!"
"Tốt, một lời đã định!"
Tôi nói.
Tôi còn muốn lập tức đi XG xử lý Trần gia, cho nên tôi không tốn quá nhiều thời gian cho việc huấn luyện, điều tôi muốn chính là một câu nói kia của hắn!
Với ánh mắt kinh thường, tôi chạy ra ngoài. Bạn cùng lớp cũng bắt đầu lo lắng cho tôi liền đứng lên, dù sao có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa, phần nhiều đều là con mọt sách, thân thể tố chất đều rất kém cỏi. Huấn luyện viên kia cũng không huấn luyện nữa, ngồi đợi đến lúc nhìn tôi mà chê cười.
Lúc này chỉ có Âu Dương Thiên Tề và những anh em cùng phòng với tôi là không có bất kỳ lo lắng gì, bọn họ đều biết rõ tố chất thân thể của tôi, năm vạn thước mặc dù rất dài, nhưng nghĩ đến cùng thì cũng không thể làm khó được tôi!
Tôi đương nhiên sẽ không để cho bọn họ thất vọng, tôi cố ý chưa dùng tới bất kỳ dị năng nào, chỉ là thuần túy dựa vào thể lực để chạy, nhưng cho dù là như vậy, tốc độ của tôi cũng là khác thường, tôi phải làm chậm tốc độ lại, bởi vì tôi không muốn làm mọi người kinh hãi rồi xem tôi như vô địch Thế vận hội Olimpic tương lai! Nhưng đúng là khó chịu, rõ ràng có thể chạy nhanh hơn, mà lại phải làm bộ chạy chậm một chút.
Nhưng mà cho dù tôi chạy rất chậm thì cũng làm cho những người ở chỗ này cảm thấy không thể tin được, lúc đầu còn không có gì, dù sao có thể chạy một vạn thước thì có khối học sinh có thể làm được, nhưng mà vòng thứ hai, vòng thứ ba, lại làm cho tôi do dự chỉ muốn chạy cho xong, nhưng cái này cũng chưa là gì, vì điều làm cho mọi người cảm thấy kinh hãi chính là tôi vẫn duy trì một tốc độ không thay đổi, nói cách khác, tôi đang chuyển động đều!
Trong đám sinh viên này, trừ Âu Dương Thiên Tề từ nhỏ đã phải tiếp nhận sự rèn luyện võ thuật nghiêm khắc, còn những người khác thì không có gì đặc biệt, nhưng huấn luyện viên thì khác, bọn họ khi ở trong quân đội đều phải huấn luyện bằng cách chạy bộ thường xuyên, đều đặn hàng ngày, nắm rõ sự thay đổi của tốc độ chạy, một người chạy bộ không dễ dàng khống chế tốc độ như vậy, hơn nữa về sau thể lực bị tiêu hao, thường không thể nào giữ vững người được!
Sau khi tôi dễ dàng chạy xong năm vòng, tất cả bạn học cùng lớp cùng hoan hô vui sướng, không theo quy tắc huấn luyện, làm cho tôi cảm thấy rất vui mừng và kiêu ngạo! Xem ra bọn họ hai ngày nay cũng bị huấn luyện viên này làm khổ không ít!
Huấn luyện viên thấy mọi người ủng hộ tôi, sắc mặt lập tức lạnh xuống, biết rõ tôi chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng vì lòng tự ái dâng cao, không nhịn được nên hét lớn:
"Reo hò cái gì! Có phải các người cũng muốn chạy đúng không?"
Tôi phất phất tay ý bảo các bạn học yên tĩnh một chút, bởi vì thân thể của bọn họ không giống tố chất của tôi, tôi không thể để cho bọn họ bởi vì tôi đi tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tôi xoay người về phía huấn luyện viên nói:
"Như thế nào ạ, đồng chí huấn luyện viên, đồng chí có nên thực hiện lời hứa của mình vừa rồi không ạ?"