Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 27 : Mơ một giấc mộng
Ngày đăng: 21:26 20/04/20
Cả ngày hôm đó tôi luôn ở chung một chỗ với Triệu Nhan Nghiên, nàng mới nếm thử hương vị của tình yêu cho nên… trở thành một tiểu sư tử, không ngừng hoạt động. Thậm chí tôi còn hoài nghi, hôm nay không phải là lần đầu tiên của nàng.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên chẳng làm gì cả, ngoại trừ…làm tình, từ trên giường xuống đất, lại tới phòng vệ sinh, nơi nào cũng có dấu vết của chúng tôi, tôi nhận thấy trong mắt của Triệu Nhan Nghiên hiện lên sự thâm tình.
Sau đó chúng tôi rất mệt mỏi, nằm ôm nhau ở trên giường. Triệu Nhan Nghiên co rúc ở trong lòng của tôi, nàng muốn nói với tôi đó là: nàng yêu tôi.
Tôi vuốt ve cái lưng mềm mại của Triệu Nhan Nghiên, nói cho nàng một chuyện xưa. Chuyện xưa cũng là của Lưu Lỗi và Triệu Nhan Nghiên...
Triệu Nhan Nghiên nghe tới đoạn Lưu Lỗi chết, lệ rơi đầy mặt.
Khi tôi tỉnh lại, sắc trời đã tối, trên đường đèn phố đã sáng.
"Em có đói không?"
Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên mới tỉnh nằm ở bên cạnh.
"Có một chút, "
Triệu Nhan Nghiên nói: "Còn anh?"
"Anh thì đang đói muốn chết đây..."
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là 8h tối, không biết Hứa Lão đầu và cháu gái của lão đã trở về chưa.
"Vậy, trước tiên anh ăn em đi"
Triệu Nhan Nghiên đem thân thể dán chặt vào người tôi, dùng âm thanh mê hồn nói.
Ông trời ơi, lần đầu tiên mà nàng đã muốn lấy cái mạng già của tôi ư. Nhưng tôi không cưỡng lại nổi hấp dẫn, đành xách thương ra trận.
Một canh giờ qua đi.
....
Sau khi nhìn khóa cửa phòng, tôi biết Hứa lão đầu và cháu gái còn chưa trở về.
Ra khỏi khách sạn, chúng tôi đi chầm chậm trên con phố Trường An. Thân thể Triệu Nhan Nghiên đã khôi phục, nhảy tới nhảy lui.
"Lưu Lỗi, anh có biết tại sao nơi này được gọi là Trường An Phố?"
Triệu Nhan Nghiên chỉ vào cái biển chỉ tên đường nói.
"Không biết, chẳng lẽ đây chính là Trường An thành ở thời kỳ Tây Hán?" Tôi bịa chuyện nói.
Triệu Nhan Nghiên sâu kín nói: "Lưu Lỗi, em vừa rồi mới mơ một giấc mộng."
"Không sao đâu " Tôi an ủi: "Mộng chỉ là giả thôi"
"Không phải."
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, nức nở nói:
"Nó vô cùng chân thực, em mơ thấy anh không quan tâm đến tôi nữa, em đuổi theo anh, nhưng không cách nào đuổi kịp..."
"Sẽ không, sẽ không."
Tôi an ủi nàng nói. Cô bé vẫn chỉ là cô bé, chỉ một giấc mộng đã dọa nàng như vậy.
"Hắc hắc, "
Triệu Nhan Nghiên cười giảo hoạt, nói:
"Nhưng anh sau đó lại chạy tới ôm em, nói anh sẽ yêu em suốt đời."
Tôi toát mồ hôi, đây mà là mộng ư, đó là lời của tôi vừa mới nói.
"Mấy giờ rồi?" Tôi thấy nàng không có chuyện gì nên yên tâm.
"Ừ, đã hơn bảy giờ rồi, chúng ta mau thu thập 1 chút rồi xuống lầu đi!"
Triệu Nhan Nghiên lưu luyến, không muốn rời khỏi lồng ngực của tôi, nhảy xuống giường, rồi lại nhảy lên giường tìm y phục của nàng.
Tôi vào trong phòng tắm, rửa mặt, nhìn đồng hồ, bây giờ mới 7h45p, vừa đẹp.
Sau khi xuống dưới lầu, tôi đã thấy Hứa Lão đầu và tiểu nha đầu Nhược Vân, đứng đó, phía trước có 1 chiếc xe buýt, đang vẫy vẫy tay gọi chúng tôi.
Chúng tôi lên xe buýt, phát hiện trên xe buýt phần lớn là học sinh mặc đồng phục, bọn họ chủ yếu đến từ các trường học và trung tâm huấn luyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tôi nhìn một chút, chỉ thấy Triệu Nhan Nghiên và Nhược Vân là 2 nữ sinh, nhưng đám nam sinh này lại ngoảnh mặt làm ngơ với 2 mỹ nữ, phảng phất như 2 nàng không tồn tại.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên 3 chữ: con mọt sách.