Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 274 : Tin tức tốt, tin tức xấu ?

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


"Xin hỏi các ngươi đang ám chỉ Tam Thạch Bang chúng tôi hay sao? Dường như các lão đại đều đang rất bực tức!"

Quách Khánh nhìn những người này cười lạnh nói.

"Đúng! Không sai, chính là Tam Thạch bang các ngươi!"

Lúc này ngoại trừ Hình Thúc, ai cũng trăm miệng nói.

"A? Như vậy sao, Tam Thạch Bang chúng tôi hình như rất ngại quản chuyện của người khác... Nếu như vậy, để tôi xem..."

Quách Khánh bỗng nhiên dừng lại một chút, rồi nói:

"Các vị sau này cũng đừng hòng lăn lộn ở XG nữa!"

"Cái gì? Mày có ý gì? Ý của mày có phải là coi toàn bộ bọn tao là địch rồi hay không?"

Các bang chủ, lão Đại nghe thấy Quách Khánh nói như thế, lập tức giận dữ, rối rít đứng dậy, chỉ trích Quách Khánh.

"Tùy tiện, chẳng lẽ trước kia chúng ta không phải là địch nhân hay sao?"

Quách Khánh không thèm quan tâm nói.

"Mẹ nó! Các huynh đệ, giết tên gia hỏa này!"

Lý lão đại tính khí nóng nảy, hét lớn.

Lập tức, có một đám người cầm súng từ ngoài cửa xông vào, nhưng mà mục tiêu của đám người này không phải là chúng tôi, mà là đám lão đại đang chỉ trích kia!

"Đứng im, người nào động đậy người đó chết!"

Đại hán áo đen cầm đầu lạnh lùng nói.

"Ngươi... Các ngươi là ai? Những người mà chúng tôi mai phục ở gần tổng bộ Tam Thạch Bang, tại sao lại không có tin tức gì?"

Hình lão coi như trấn định, nhìn mấy người này hỏi. Lúc trước hắn đã phái người đến tổng bộ Tam Thạch bang cùng mai phục.

Một khi Tam Thạch bang có động tác gì, thì ít ra có sự chuẩn bị cũng sẽ không bị động, nhưng mà lúc này hoàn toàn không còn tin tức nào cả.

Vào vào lúc này, lão đại của Thanh bang là Chu Phong vốn im lặng, lại đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt của tôi, nói:
Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên đã tỉnh lại, thì là an ủi lớn nhất của tôi. Dù thế nào, cứ về bệnh viện đã rồi tính!

Mặc dù Lưu Duyệt nói muốn đánh xe tới sân bay đón tôi, nhung tôi đợi không kịp nữa rồi, lập tức bắt taxi về bệnh viện.

Mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, thì từ bên trong truyền ra một tiếng cười rất vui, không phải là Triệu Nhan Nghiên thì là ai!

Tôi vốn đang trầm muộn, lập tức cao hứng trở lại, không biết tại sao, giờ phút này tôi rất thoải mái, đúng là tâm tình của một người đang yêu.

Tôi gõ cửa, đi vào phòng bệnh, nhìn Triệu Nhan Nghiên đang tươi cười nói chuyện với Lưu Duyệt, tôi đúng là rất muốn tiến lên ôm nàng vào trong lồng ngực, nhưng mà phải khó khăn kiềm chế lại.

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi đi vào, cau mày nhìn tôi, nàng cảm giác người trước mặt này dường như vô cùng quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được ai. Lưu Duyệt thấy vậy vội nói:

"Lưu Lỗi, anh đã trở lại!"

"A! Hóa ra anh là Lưu Lỗi, Lưu Duyệt mấy ngày qua đều nhắc tới anh, chắc chắn anh là bạn trai của Lưu Duyệt rồi?"

Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi cười nói.

Tôi ngất... Nàng không nhận ra tôi...

Lưu Duyệt nghe thấy Triệu Nhan Nghiên nói nàng mấy ngày qua luôn nhắc tới Lưu Lỗi, trên mặt không khỏi có chút nóng rần lên, mà khi Triệu Nhan Nghiên nói tôi là bạn trai nàng, thì mặt lập tức đỏ ửng.

Ngay cả nàng cũng không biết tại sao, rõ ràng có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nhìn kiềm chế được.

Tôi thấy Lưu Duyệt đỏ mặt, không khỏi thầm than. Nhưng mà tôi đâu còn tâm tư lo chuyện khác nữa chứ.

Nhìn Triệu Nhan Nghiên đang tỏ ra không có chuyện gì, tôi cố nén sự kích động trong lòng, không nói những chuyện trước kia, tôi biết, cho dù có nói ra, thì nàng cũng sẽ không tiếp nhận nổi.

Nhưng mà lúc này tôi phải vạch rõ giới hạn với Lưu Duyệt, nếu không thì Triệu Nhan Nghiên sẽ rất khó tiếp nhận tôi, nên tôi cười nói:

"Ha hả, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."

Tôi vừa nói lời này ra, sắc mặt Lưu Duyệt tối sầm lại nhưng mà chỉ trong chốc lát đã khôi phục bình thường.

Triệu Nhan Nghiên không phát hiện, nhưng cảm giác của tôi vô cùng linh mẫn, nên cảm thấy biến hóa của Lưu Duyệt, nhưng lúc này tôi còn biết làm gì khác chứ?