Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 280 : Xin lỗi
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Cho nên Nghiêm Nhất Đồng vẫn kiên cường nói:
“Não bị chấn động thì mày có thể nhìn thấy hay sao? Chuyện vừa rồi tao còn chưa tìm mày tính sổ, nói cho mày biết, mày cẩn thận một chút đấy!”
“Mày đang uy hiếp tao sao?”
Tôi thản nhiên nói:
“Nếu như mày không muốn não chấn động thật, thì nên đàng hoàng một chút!”
“Trương sở trưởng, tiểu tử này đe dọa tôi”
Nghiêm Nhất Đồng chớp mắt nhìn Trương sở trưởng nói.
“Vị…..Tiên sinh này, xin chú ý dùng từ, câu nói của ngài đã mang tính chất đe dọa người khác…”
Trương sở trưởng nhìn tôi nói.
“ha hả, tôi đang đe dọa sao, vậy thì lúc trước hắn nói tôi là cẩn thận một chút, vậy thì có tính là đe dọa không?”
Tôi cười nói.
“chuyện này…”
Trương sở trưởng có chút cứng họng.
“tao nói cho mày biết, tao dám đe dọa mày, bởi vì ở Tân Giang chưa có ai dám động tới tao!”
Nghiêm Nhất Đồng chỉ vào người của tôi nói.
“Không ai dám động ư?”
Đúng lúc này, có một thanh âm truyền từ cửa vào, chính là Khương Vĩnh Phú.
“Khương vụ trưởng”
Trương sở trưởng vội vàng đón tới nói:
“Đã trễ thế này, ngài tới đây làm gì?”
Cũng không có đại sự gì cả, chỉ là người bạn tôi nói thân thích của người đó bị bắt, mà lại không cho người ta bảo lãnh, nên tôi đến xem có chuyện gì xảy ra! Trương sở trưởng những văn kiện giấy tờ về việc này, tôi đã bảo cục công an thành phố chuyển xuống, ông nhận được chưa? Hiện tại phòng làm việc ở trên tỉnh thành lập các tiểu tổ, tiến hành kiểm tra các vụ việc như: xử lý có đúng pháp luật hay không, có hiện tượng gì làm trái pháp luật hay không, tôi không hy vọng thấy b ộ hạ cũ của mình bị cách chứ!”
Sau khi Khương Vĩnh Phú lên làm lãnh đạo, nói chuyện đúng là có chút kiêu ngạo.
“Khương vụ trưởng, chúng tôi đúng là không có cách nào cả, thân nhân người bị hại không tầm thường, là người nổi danh ở thành phố chúng ta, là đại biểu nhân dân thành phố, cho nên chúng tôi mới không cho người nhà tới bảo lãnh…”
Trương sở trưởng nhìn Nghiêm Nhất Đồng một cái nói.
“Khương vụ trưởng đúng không, xin chào, tôi chính là người bị hai Nghiêm Nhất Đồng, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi.”
Nghiêm Nhất Đồng vừa nói vừa bắt tay Khương Vĩnh Phú, đồng thời móc một tờ danh thiếp ra.
Đôi mắt Nghiêm Nhất Đồng chuyển động nói
Khương Vĩnh Phú hừ lạnh một tiếng, không có cách nào bắt bẻ, dù sao chuyện này cũng không có chứng cơ gì.
“Công nhân làm việc vất vả, anh mau chóng phát tiền cho họ, còn chuyện đánh người, tôi sẽ phái người điều tra!”
Khương Vĩnh Phú nói
“Được, được! Cho dù tôi không còn tiền ăn uống, cũng phải phát tiền cho công nhân!”
Nghiêm Nhất Đồng nói.
“ nếu không cón việc gì, thì tôi đi trước, công ty của tôi đúng là có việc thực!”
“Anh còn muốn đi? Nếu như đi thì coi như anh bỏ qua quyền lợi truy cứu trách nhiệm đối với Trần Trạch Long?”
Trương sở trưởng mượn cơ hội này nhìn Nghiêm Nhất Đồng nói.
“Ai nha, tôi đã nói rồi, tiền thuốc thang không đáng bao nhiêu. Cứ như vậy đi, tôi đi trước!”
Nói xong, vội vã rời khỏi đồn công an.
“ha hả!” mấy người chúng tôi nhìn nhau cười! Nghiêm Nhất Đồng mà cũng có thời điểm chạy trối chết.
“Nhưng mà Khương đại ca, chuyện Nghiêm Nhất Đồng phái người tới đánh, cứ như vậy mà bỏ qua hay sao?”
Tôi hỏi.
“Chuyện này không dễ làm, thứ nhất Nghiêm Nhất Đồng có thân phận, muốn lập án điều tra, nhất định sẽ khó khăn trùng điệp. Thứ hai, cũng là chuyện tối trọng yếu, người tố cáo thì nhiều, nhưng chứng cứ xác thực lại không có”
Khương Vĩnh Phú cau mày nói.
Trương sở trưởng gật đầu nói.
“Nhưng mà Nghiêm Nhất Đồng gần đây ở thành phố Tân Giang quả thật rất lớn lối, có thể khẳng định, hành vi của hắn gần đây mang tính chất xã hội đen!”
Tôi nghe xong nói.
“Chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, cám ơn Khương đại ca, còn có Trương sở trưởng nữa!” Tôi không muốn làm khó Khương Vĩnh Phú, bởi vì ở vào vị trí của hắn chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ, thì sự nghiệp chính trị cũng tiêu tan.
Cái tên Nghiêm Nhất Đồng chính là một mầm họa ở Tân Giang, nếu như pháp luật không trị được hắn, thì tôi chẳng lẽ không trị được hắn hay sao. Hắn không phải là xã hội đen ư? Tôi xem hắn đen hơn hay tôi đen hơn!
Dọc theo đường đi, Trần trạch Long thủy chung cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào tôi. Tôi nghĩ Trần Thiên Lôi nhất định đã nói quan hệ của chúng tôi, nên hắn vô cùng lúng túng.
Rốt cục khi về đến nhà, Trần trạch Long dùng hết dũng khí, nói:
“Lưu Lỗi, thật xin lỗi!”