Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 283 : Đồng ý hẹn hò cùng anh

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


"Tôi... Tôi... Tôi còn cảm thấy quá nhanh... Thật xin lỗi, Lưu Lỗi, tôi không thể đáp ứng anh..."

Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi nói.

Tôi sửng sốt, tại sao có thể như vậy! Chẳng lẽ cố gắng của tôi còn chưa đủ? Tất cả đều thuận lợi, nhưng tại sao kết quả lại như vậy chứ?

Trong lúc tôi hối hận, thất vọng như đưa đám, chỉ nghe Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nói:

"... Nhưng mà tôi có thể đồng ý cùng anh hẹn hò!"

Trời ạ, hóa ra nàng đùa giỡn tôi, tôi thoáng chốt bay từ địa ngục lên thiên đường.

Tôi kích động cầm hai tay của Triệu Nhan Nghiên đặt trong lòng của mình, Triệu Nhan Nghiên cắn nhẹ môi, thẹn thùng nhìn tôi, khuôn mặt kiều diễm như trời chiều

"Bây giờ còn phải học... Tan lớp được chứ..."

Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng hất tay tôi ra nói.

Tôi đương nhiên không thể để cho nàng được như ý, càng thêm gấp gáp, nhìn nàng ôn nhu nói:

"Anh chỉ muốn vĩnh viễn cầm tay em như vậy, không muốn buông ra..."

"Ai nha... Tôi phải bút ký!"

Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái, cười nói.

Lúc này tôi mới nghĩ đến, Triệu Nhan Nghiên mỗi khi lên lớp đều bút ký, cho nên tôi đành phải buông bàn tay nhỏ bé trắng mịn, cười cười xấu hổ nói:

"Được..."

Lại giống như thời gian trước, Triệu Nhan Nghiên thì chăm chú nghe giảng, còn tôi thì chăm chú nhìn nàng. Nhưng vì có cảnh kia, nên không khí trở nên mập mờ.

Đương nhiên tôi thỉnh thoảng không quên quấy rầy mỹ nữ một chút, làm cho nàng đỏ mặt tới tận mang tai.

Thời gian nghỉ buổi trưa, tôi nhìn Triệu Nhan Nghiên nói:

"Chúng ta hôm nay ra ngoài ăn đi!"

"Được!"

Triệu Nhan Nghiên không nghĩ nhiều, sảng khoái đáp ứng yêu cầu của tôi.

"Đúng rồi, chúng ta gọi Lưu Duyệt cùng đi, trong lúc tôi nằm viện, nàng chiếu cố tôi rất nhiều!"

Triệu Nhan Nghiên nói.

"Em không phải có mâu thuẫn với nàng sao?"

Tôi cũng không muốn lần đầu tiên hẹn ước lại bị người khác quấy rầy.

"Ha hả, đâu có đâu, đó chỉ là chuyện khi còn bé, giờ thì đã quên rồi!"

Triệu Nhan Nghiên nói:

"Tại sao anh biết những chuyện này?"

Tôi đổ Mồ hôi! Không nhớ rõ? Không phải vì chuyện này nên mới bị đụng xe đó chứ.

"Anh…là Lưu Duyệt nói với anh !"

Tôi đáp cho có lệ.

"Lưu Duyệt... nói với anh những chuyện này?"

Triệu Nhan Nghiên dường như có điều gì suy nghĩ gật đầu, sau đó mới nói:
"Dừng, bổn tiểu thư không thiếu!"

Triệu Nhan Nghiên bĩu môi nói.

"Ha hả, thì đúng vậy, Tập đoàn Ánh Rạng Đông đâu có thiếu tiền!"

Tôi nói một câu hai nghĩa. Dù sao Tập đoàn Ánh Rạng Đông vẫn là của tôi.

"Chúng ta đi ăn cái gì?"

Tôi lái xe khỏi bãi đậu xe Đại học Thanh Hoa.

"Đi ăn món ăn Đông Bắc, thế nào? Đã lâu rồi không ăn thức ăn Tùng giang chính hiệu."

Triệu Nhan Nghiên đề nghị nói.

"Được." Đúng lúc tôi có chút nhớ phong vị món ăn quê hương, gần đây toàn ăn món ăn Bắc Kinh.

Xe của chúng tôi dừng lại trước một nhà hàng Đông Bắc, do tôi với Triệu Nhan Nghiên cũng không quen lắm, nên chỉ chọn đại một nhà.

Tôi bảo chủ quán tìm một góc yê tĩnh, tôi với Triệu Nhan Nghiên ngồi ở trong đó.

Tôi gọi Cá thịt thơm, một nồi lẩu, một bàn Tam Tiên, đây là những món ăn đặc sắc của Đông Bắc.

Dưới ánh đèn mập mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhan Nghiên trở nên vô cùng kiều diễm. Có thể do vì "Lần đầu tiên" cùng tôi một mình ra ngoài hẹn ước, Triệu Nhan Nghiên liên tục mân mê hai bàn tay, giống y như một cô gái nhỏ.

Không thể nào, trong lòng tôi buồn cười, Triệu Nhan Nghiên mà cũng có thần thái này hay sao. Vì để phá vỡ không khí lúng túng này, tôi rót cho nàng một chén nước, mỉm cười nói:

"Có khát nước không, uống một chút trà nhé."

"A."

Triệu Nhan Nghiên cẩn thận nhận lấy chén trà, nhưng lại đặt lên trên bàn, không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi, mà cúi gằm xuống

"Tiên sinh, xin xoay người lại, món ăn ngài gọi đã tới."

Người bán hàng nói xong liền đặt món ăn lên trên bàn.

Tôi nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nhìn Triệu Nhan Nghiên nói:

"Nhan Nghiên, chúng ta ăn đi. Ha hả, món ăn trông cũng không tệ, nhưng mà nhà hàng này cũng học theo các nhà hàng khác ở Bắc Kinh, chỉ có một đĩa, không biết có đủ không nữa!"

"A..."

Triệu Nhan Nghiên nghe xong cũng nở nụ cười, nói:

"Anh là heo hay sao, nhìn các đôi tình lữ bên kia, người ta cũng chỉ có một đĩa, mà chúng ta ngồi bàn ba người, vẫn còn kêu chưa đủ, thật là mắc cỡ chết người!"

Lúc này, không khí lúng túng giữa chúng tôi mới hoàn toàn biến mất.

"Có thể ăn nhiều được là tốt, ăn nhiều mới có sức để bảo vệ em!"

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến mới lời nói của Triệu Nhan Nghiên lúc nãy có gì đó không đúng, cho nên vội vàng hỏi nói:

"Em lúc nãy nói người ta là một đôi tình lữ, vậy không phải chúng ta cũng là..."

Không đợi tôi nói xong, Triệu Nhan Nghiên đã xấu hổ cắt lời của tôi nói:

"Không nên nói nữa. Anh biết rồi mà còn hỏi, nếu hỏi nữa, người ta đổi ý bây giờ!"