Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 29 : Năm vạn đồng bán đứt?

Ngày đăng: 21:26 20/04/20


Khi tôi đưa phương pháp biên soạn đến trước mặt Hứa lão đầu, lão kinh ngạc tới tột đỉnh, há mồm trợn mắt, trông giống như 1 con ếch.

"Tiểu Lưu, em chờ chút. Thầy lập tức liên lạc với bằng hữu ở công ty phần mềm máy tính, thật không nghĩ tới Hứa Kim Đức ta lại có học trò như thế này!"

Hứa lão đầu chỉ kịp nói với tôi như vậy, đã chạy đi gọi điện thoại.

….

"Triệu tổng phải không, ta là lão Hứa đây!" Hứa lão đầu nói với người trong điện thoại.

"Thầy Hứa, có chuyện gì không?" Người được gọi là Triệu Tổng ở đầu dây bên kia nhiệt tình hỏi.

"Ta có một người học sinh, hắn viết một phần mềm máy tính, muốn tìm một công ty để hợp tác, ta lập tức nghĩ tới Triệu tổng ngài!"

Hứa lão đầu nói.

"Ai nha, Thầy Hứa! Em là học sinh của thầy, cái gì Triệu tổng hay không Triệu tổng vậy. Nếu không phải thầy dạy em kiến thức, chẳng nhẽ em có thể hành nghề máy tính ư? Không có thầy thì cũng không có thành tựu của em ngày hôm nay!"

Triệu tổng khiêm tốn nói: " Phần mềm máy tính gì? Học sinh của thầy có thể viết ra được phần mềm gì đặc biệt?"

"Hừ hừ, đừng có xem thường ta, cũng phải xem đó là học sinh của ai chứ, em lúc đầu chẳng phải là học sinh của ta hay sao?"

Hứa Kim Đức khoe khoang nói.

"Vậy cũng đúng, hắn lập trình về cái gì?" Triệu tổng lúng túng hỏi.

"Một phương pháp đánh máy, ta xem rất có tiền đồ!" Hứa lão đầu nói.

"Được, vừa lúc em đang rãnh rỗi, thầy cầm tới đây cho em xem một chút, tiện thể em mời thầy ăn cơm" Triệu tổng nói.

"Được, một lời đã định. Ở công ty chờ ta đấy!" Hứa lão đầu cao hứng cúp điện thoại.



"Tiểu Lưu, lát nữa thầy phải đem phần mềm của em cho công ty máy tính Thiên Hành xem, tổng giám đốc của công ty này trước kia là học sinh của thầy, xem ra chuyện này có hi vọng rồi." Hứa lão đầu nói với tôi.

"Được, vậy thì phiền Thầy Hứa rồi, em đi về trước chờ tin tức của thầy." Tôi nói.

Đi ra khỏi cung thiếu niên, tôi thấy Triệu Nhan Nghiên đang đứng cách đó không xa chờ tôi.

Tôi vẫy tay với nàng, nàng nhanh chóng chạy tới, thoáng cái đã ôm lấy cánh tay của tôi, nói:

"Sao lại lâu như vậy, chẳng phải nói 1 lát thôi sao?"

"Chẳng phải là anh phải đem phần mềm bán với giá cao ư, nếu không anh làm sao nuôi em được!"
"Xin chào, tôi họ Triệu, tên là Triệu Quân Sinh, là Tổng giám đốc của công ty máy tính Thiên Hành, xin hỏi vị bạn học này tên là gì?"

"Triệu tổng, cháu tên là Lưu Lỗi." Tôi nói.

Triệu Quân Sinh bất động thanh sắc, gật đầu nói với tôi nói:

"Được, Lưu Lỗi, cháu cũng đừng gọi chú là Triệu tổng nữa, cứ gọi là chú Triệu đi, bằng vào tuổi của chú, cũng không tính là chiếm tiện nghi của cháu chứ?!"

"Sao có thể như vậy được!"

Tôi nói: "Vậy thì cháu gọi người là Chú Triệu vậy."

Triệu Quân Sinh cho lấy cho tôi một cái ghế, ngồi cùng với hắn bên cạnh 1 cái máy tỉnh, hỏi tôi:

"Tiểu Lưu, phương pháp gõ chữ này là do cháu làm ra hay sao?"

Tôi gật đầu, hỏi: "Có vấn đề gì không?"

"Không có, "

Triệu Quân Sinh lắc đầu, nói:

"Chú vừa mới nghĩ tới, 1 học sinh cấp III thì làm sao có thể viết ra được 1 phương pháp như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đúng là chú khó mà tin tưởng được!"

"Chú Triệu ngài quá khen rồi, cháu chỉ làm mò mà thôi." Tôi khiêm tốn nói.

"Cháu cũng đừng khiêm nhường nữa, Tiểu Lưu đồng học, chú rất coi trọng phương pháp của cháu, ra giá đi, cháu muốn bao nhiêu tiền?"

Triệu Quân Sinh hỏi.

"Vậy chú cảm thấy có giá trị bao nhiêu tiền?"

Tôi hỏi ngược lại. Đây là phản ứng bản năng của tôi, kiếp trước tôi là 1 lão hồ ly trên thương trường, cho nên loại chuyện này tôi ứng phó vô cùng tự nhiên.

"Như vậy đi, Tiểu Lưu đồng học. Chỉ một lời thôi, 5 vạn đồng, cháu bán đứt cái bản quyền phần mềm này cho chú, đồng thời sau này cháu còn có quyền lợi phát minh nữa."

Triệu Quân Sinh tự tin nói. 5 vạn đồng đối với 1 phần mềm máy tính ở năm 1994 đã là 1 cái giá không nhỏ rồi, mặc dù đây cũng không phải là điểm mấu chốt của Triệu Quân Sinh, nhưng nhìn thái độ của hắn, đây đã là 1 món tiền rất lớn trong mắt 1 học sinh cấp III rồi.

"Như vậy đi, Chú Triệu, cháu cho chú 1 con số." Tôi bất động thanh sắc nói.