Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 303 : Nói rõ sự thật cũng không dễ dàng

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


"Chuyện gì mà thần bí như vậy?"

Mẹ tôi nói:

"Con còn ít chuyện kinh hãi thế tục hay sao? Kiếm cho mẹ hai cô con dâu, kiếm tiền thì mấy đời mẹ cũng không tiêu hết, vậy thì còn cái gì không thể nói với cha mẹ, con nói đi xem nào!"

"Mẹ, những điều con sắp nói thì người thường không cách nào đạt tới được, con muốn nói với hai người một chuyện vượt qua trình độ lý giải của khoa học, siêu tự nhiên, các người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!"

Tôi nói.

"Vượt qua sự lý giải của khoa học? Siêu tự nhiên?"

Cha tôi cười nói:

"Con muốn nói với cha là con đã gặp người ngoài hành tinh, hay là có dị năng đặc thù?"

Tôi ngất, trí tưởng tượng của cha tôi đúng là quá phong phú? Lại có thể thoáng cái nói đúng sự thực, không sai, chuyện tôi muốn nói chính là như vậy! Nhưng mà chuyện người ngoài hành tinh thì không thể nói được.

"Cha, cha nói không sai, tôi có dị năng đặc thù!"

Tôi nói.

Cha tôi dùng ngẩn ngơ, mẹ tôi dùng tay sờ trán của tôi, kỳ quái hỏi:

"Lỗi Lỗi, con nói mê cái gì đó, trán con cũng đâu có nóng?"

"Cha, mẹ, các người đừng dùng vẻ mặt như vậy được hay không! Được rồi, được rồi, các người không tin, con sẽ biểu diễn một chút!"

Tôi nói. Nhưng mà biểu diễn cái gì mới tốt đây?

"Mẹ, người nói thử một chuyện mà người bình thường không làm được đi!"

Tôi nói.

"Ách... Vậy thì con bay lên cho mẹ xem?"

Mẹ tôi mặc dù không tin, nhưng mà vẫn phối hợp với tôi nói.

"Được!"

Tôi gật đầu. Thân thể từ từ nổi lên giữa không trung

"A! Lão Lưu! Chúng ta không phải là đang nằm mớ đó chứ?"

Mẹ tôi dụi dụi mắt nói:

"Nhất định là như vậy ! Lỗi Lỗi hiện giờ đang ở Bắc Kinh học đại học, sao có thể tới nơi này! Nhất định là đang nằm mơ !"

Cha tôi coi như tương đối trấn định, tự bấm tay mình, sau đó lắc đầu, nhìn tôi mụ nói:

"Hình như là sự thật!"

Tôi từ không trung hạ xuống, sau đó nhìn cha mẹ cười nói:

"Ha hả, cha, mẹ. Các người không có nằm mơ, đây đều là thật! Trong lúc vô tình, con gặp một đạo nhân, hắn truyền cho con !"
"Cha, mẹ, hai người nhắm mắt lại, con đưa công pháp vào trong đầu hai người, sau đó căn cứ vào nó mà luyện tập!"

Cha mẹ tôi giờ phút này cũng đã tin, nên dựa theo lời tôi, nhắm hai mắt lại.

Tôi vận khí tinh thần lực, đem khẩu quyết công pháp này khắc vào trong đầu của cha mẹ tôi.

"Xong rồi!"

Tôi nói.

"Thật là thần kỳ, chỉ một thoáng đã nhớ được!"

Cha tôi nói.

"Đúng vậy a, Lỗi Lỗi, vật thứ này có thể làm cho mẹ trẻ ra hay không?"

Mẹ tôi hỏi.

Thật ra thì mẹ tôi gần đây tâm tình rất tốt, dung mạo chẳng khác gì so với lúc tôi mới trọng sinh.

"Có, cha mẹ, sau khi hai người luyện công pháp này, thì chúng ta cùng đi ra phố, họ nói cha mẹ là anh, chị của con!"

Tôi cười nói.

"Thôi, đứa nhỏ này! Không lớn không nhỏ !"

Nhưng mà có thể nhận thấy, mẹ tôi cao hứng vô cùng.

Nữ nhân tới cái tuổi này, con có tiền đồ, chồng có sự nghiệp, trong nhà lại có tiền, căn bản không cần quan tâm gì nữa, nhưng mà luôn quan tâm tới dung mạo của mình.

"Được rồi, cha người cũng đừng có làm nhiều việc nữa, chuyện nhà máy cứ giao cho người khác đi, mà hiện giờ nhà chúng ta chẳng phải là có rất nhiều tiền hay sao? Cha và mẹ nên tăng cường đi du lịch, ví dụ như vòng quanh thế giới!"

Tôi đề nghị nói.

"Ai! Còn không phải là tích cho con sau này nhiều tiền hơn một chút hay sao!"

Mẹ tôi nói.

"Con... Cha, mẹ, con của người có rất nhiều tiền, à, mà trước kia con không biết đã nói với hai người chưa? Một thời gian trước con có lập một công ty, hiện giờ kiếm được rất nhiều tiền!"

Tôi nói.

"Công ty gì?"

Cha tôi hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Tập đoàn Đông Á, trên ti vi vẫn thường nói tới đó!"

Tôi nói.

"Cái gì! Tập đoàn động lực Đông Á ? Đây không phải loại động cơ mới cung cấp cho xe hơi hay sao? Tại sao lại biến thành của con? Cha nhớ hình như là tổng giám đốc của công ty đó chính là chủ tịch của tập đoàn Tô thị cơ mà!"

Cha tôi nói.

"Đúng, thực ra thì chủ tịch đứng phía sau là con!"

Tôi nói.

"Lỗi Lỗi, trên người của của con có nhiều chuyện không biết nói gì nữa, hiện giờ nếu con có nói con gặp người ngoài hành tinh, cha mẹ cũng không có gì bất ngờ!"

Cha tôi thở dài nói.

Nghe tôi cha nói như thế, nếu như vậy, tôi đương nhiên là phải tranh thủ thời gian.

"Cha, người nói không sai, trước đây con tình cờ cứu được hai người ngoài hành tinh gặp nguy hiểm ở Địa Cầu, lý luận và phương án thiết kế của Tập đoàn Đông Á cũng là do bọn họ cung cấp cho con!"

Tôi nói.

Nhưng khi nhìn lại, cha tôi đã té xỉu. . .