Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 313 : Lamborghini màu vàng, lại thấy Lamborghini màu vàng!
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Thành phố Tân Giang là trung tâm tỉnh lỵ của Tùng Giang, nơi này có đặt mấy trụ sở của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nên kinh tế đột nhiên tăng mạnh.
Đoàn xe chúng tôi có một chiếc Jinbei mở đường, sau đó là chiếc Bingley đi giữa, phía sau là một chiếc Dodge Công Dương, loại đội hình này, đúng là rất làm người khác chú ý.
Chiếc Jinbei đi tới một cái ngã tư đường thì ngừng lại, Đỗ Tiểu Uy cầm bộ đàm nói với Hồng Ưng, nhìn chiếc xe thủ hạ ở phía trước, nói: "Sao vậy?"
"Huấn luyện viên, phía trước có một tai nạn giao thông, đường quá chật, không đi qua được!"
Phía trước đáp lời nói.
"Đi, chúng tôi đi xuống xem một chút!"
Tôi nhìn Đỗ Tiểu Uy nói.
Tôi cùng Đỗ Tiểu Uy xuống xe, bởi vì do chuyện lúc nãy xảy ra, Đỗ Tiểu Uy vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, còn tôi thì lại vô cùng thoải mái.
Lamborghini màu vàng! Lại là Lamborghini màu vàng!
Lamborghini bị một chiếc Hummer đâm lõm cả đuôi xe!
Những chuyện cũ thời dâng lên trong lòng, tôi từng mua một chiếc xe giống như thế này cho Ngô Huỳnh Huỳnh. Rất nhiều năm không gặp, lúc đó cả Tùng Giang chỉ có một mình nàng có chiếc xe này, không biết lại có truyện trùng hợp như vậy không?
Tôi đến gần nhìn, thì không khỏi ngây ngốc, quả nhiên là Ngô là nha đầu Ngô Huỳnh Huỳnh này!
Ngô Huỳnh Huỳnh đang chống nạnh, cùng một thanh nhiên đeo kính râm lý luận .
"Cậu đâm xe tôi thành như vậy, cậu nói nên làm sao bây giờ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào cậu thanh niên kia kêu lên.
"Trời ạ, đại tỷ giữa đường lớn phanh xe, tôi có phải người máy đâu mà phản ứng kịp?"
Cậu thanh niên kia nói.
"Cậu có nhìn thấy đèn đỏ phía trước không? Cậu đi Hummer thì rất giỏi hay sao? Đi Hummer thì có thể tùy tiện đâm vào người khác sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào đèn tín hiệu nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tôi đâu có đâm vào người, đây là đâm vào xe mà! Được, đại tỷ, tôi nhận sai, bao nhiêu tiền, tôi bồi thường!"
Cậu thanh niên kia cắn răng một cái nói.
"Bồi thường tôi! Hừ! Cậu tưởng bồi thường được thì rất tốt hay sao? Cậu không biết xe này đối với tôi quan trọng như thế nào hay sao? Đây là do một người rất quan trọng với tôi mua tặng đó !"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói trông rất đáng thương đi đến vuốt ve sườn chiếc xe Lamborghini.
"... !"
Tôi nói.
"Ừ... Vậy cậu sau này còn đi nữa không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi.
"Còn phải đi Bắc Kinh, nhưng cũng sẽ ở nhà."
Tôi nói.
"Vậy cậu đáp ứng lời nói của tôi vừa rồi không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh tim đập thình thịch hỏi.
"Cô nói là mua xe sao? Đương nhiên là được!"
Tôi gật đầu nói.
"Ách... Chuyện này, Lưu ca, anh tới thực đúng lúc!"
Khương kỳ lập tức nhận ra tôi.
"Khương Kỳ phải không, sau khi tốt nghiệp cảnh sát, lại đi làm thủ hạ của cha cậu rồi?"
Tôi nói.
"Đúng vậy, năm nay em vừa mới tốt nghiệp, chuyện này... em đi trước... Hôm nào em mời Lưu ca đi ăn cơm!"
Khương Kỳ sợ Ngô Huỳnh Huỳnh sẽ tiếp tục quấn lấy hắn.
"Không có việc gì đâu, cậu đi đi."
Tôi nói.
"Coi như số cậu gặp may!"
Ngô Huỳnh Huỳnh ngọt ngào cười, dịu dàng nói.
Khương Kỳ thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, câu "coi như số cậu gặp may" với lại những lời khi trước khác nhau một trời một vực.
Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, đi nhanh khỏi đây mới là chuyện quan trọng.