Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 37 : Đùa giỡn Diệp Tiêu Tiêu

Ngày đăng: 21:26 20/04/20


Sáng sớm hôm nay, tôi mới vừa đi tới trường học, đã bị Diệp Tiêu Tiêu gọi tới phòng làm việc.

"Lưu Lỗi, em gần đây luôn bỏ tiết?"

Diệp Tiêu Tiêu ngồi ở trước bàn làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Hóa ra nàng biết tôi không đi học, lại tưởng nàng không biết.

"Cô đang hỏi em, em còn cười cái gì!"

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi cười, bất mãn nói.

"Không có, em vừa mới nghĩ tới Cô Diệp là 1 đại mỹ nữ mà cũng nhớ thương em, em rất cao hứng."

Tôi thuận miệng nói. Nói thật, tôi vẫn chưa coi Diệp Tiêu Tiêu là người lớn, trong mắt tôi nàng chỉ là 1 tiểu hài nhi.

"Em nói cái gì đó? Cô là cô giáo của em, không biết trong đầu em đang suy nghĩ cái gì nữa."

Diệp Tiêu Tiêu cau mày nói.

"Em đang nói thật đó! Đúng rồi, Cô Diệp, cô có bạn trai chưa?"

Tôi nở nụ cười xảo quyệt.

"... Em hỏi cái này làm cái gì?"

Mặt Diệp Tiêu Tiêu lập tức đỏ lên, đúng là nữ nhân mà.

Hắc hắc, nhìn bộ dạng của nàng tôi đã biết là không có, tới 8 phần 10 vẫn là 1 xử nữ. Nghĩ tới đây, trong lòng tôi cảm thấy hưng phấn.

"Có hiểu rõ lần nhau mới tiện cho việc tìm hiểu!"

Tôi nói 1 câu có 2 nghĩa, sợ ràng Diệp Tiêu Tiêu không biết ý nghĩa câu nói của tôi ẩn đằng sau, đó là hiểu rõ nhau mới tiện nói chuyện yêu đương.

"Ai ~!"

Diệp Tiêu Tiêu thở dài nói:

"Vậy trước kia cô không hiểu em sao!"

"Không biết Cô Diệp muốn hiểu cái gì đây?" Tôi nói.

"Mấy ngày hôm qua tại sao em không đi học?" Diệp Tiêu Tiêu hỏi.

Ông trời của tôi, vòng tới vòng lui vẫn hỏi vấn đề này, Diệp Tiêu Tiêu đang muốn làm khó tôi đây mà.

"Trong nhà có chút việc." Tôi giải thích.
Một học sinh cao lớn thô kệch nói

"Lão Đại… lão Đại? Vậy không phải lão tổ tông của chúng ta rồi hay sao?"

Một học sinh đeo kính khác, thoạt nhìn có chút…học vấn lên tiếng.

Trời ạ, đám người này ở đâu tới vậy? Lại còn lão tổ tông? Chắc sau 1 lúc nữa tôi sẽ biến thành Hoàng Thái Hậu mất.

"Bọn họ là ai vậy?"

Tôi chỉ vào mấy người này hỏi.

"Mấy người bọn họ ư? Cũng là học sinh trường mình, lão Đại, cậu mấy ngày hôm trước không có ở đây, mấy người này tìm đến tớ thu phí bảo vệ. Cậu không nói tớ cũng biết, đây cũng là trò của Lưu Khoa Sinh, tớ chỉnh hắn 1 trận tới mức hắn nhìn thấy tớ là bỏ chạy. Vừa lúc tớ đang ngứa tay, liền nện cho mấy người này 1 trận, không nghĩ tới mấy người này lập tức nhận tớ là Lão Đại của bọn chúng!"

Quách Khánh giải thích.

"Sau đó cậu có đồng ý không?" Tôi hỏi.

"Hắc hắc, lão Đại, tớ bây giờ đã là Lão Đại của Tứ Trung, mấy tên học sinh nhìn thấy tớ cũng phải tỏ vẻ cung kính đó!"

Quách Khánh đắc ý nói.

Tôi nhớ kiếp trước Quách Khách không chỉ nói với tôi 1 lần, giấc mộng của hắn chính là làm một lão Đại của bọn xã hội đen, kim tiền mỹ nữ, sống trong vàng son.

Khi sống lại, tôi đã thay đổi tính cách của hắn, là cho hắn dần phát triển theo xu hướng của mình.

Bây giờ, Quách Khánh nghiễm nhiên đã trở thành lão Đại của Tứ Trung, chẳng phải chỉ có 1 thời gian ngắn thôi sao? Khó có thể nói, hắn sẽ không tiếp tục phát triển khi ra ngoài xã hội.

Sau khi sống lại, tôi biết rõ sau những năm 90, xã hội đen bị chính phủ xóa xổ nhiều vô số kể, nhưng vẫn không cách nào diệt trừ được.

Nếu như Quách Khánh thật đi lên con đường này, đối với sự nghiệp tương lai của tôi cũng có chỗ tốt. Ở nước Z, có rất nhiều thế lực làm xã hội đen.

Rõ nhất phải kể tới giới giải trí, sau đó là giới nhà đất, ở phía sau luôn có giao lưu với 1 đám xã hội đen.

Nhưng Quách Khách lại là bạn tốt của tôi, tôi không hi vọng trong tương lai hắn có cái gì không may.

Tôi biết, làm 1 xã hội đen chính là mơ ước của hắn, hắn đã từng nói với tôi, đời này hắn chỉ cần lên làm Lão Đại thì chết cũng đáng.

Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Cuối cùng, tôi cắn răng, cứ để thuận theo tự nhiên đi!

Chỉ cần Quách Khách không gây ra đại họa gì, thì vận dụng mối quan hệ của lão bà tôi, cũng có thể thu xếp được.