Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 446 : Nỗi lòng của Hứa Tuyết Quân (2)
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
"Các người quen nhau được bao lâu, thích, cậu có biết cái gì gọi là thích không?"
Quan Dương trừng mắt hỏi.
"Tớ dám khẳng định, tớ vô cùng thích hắn!"
Tuyết Quân nói xong câu đó đột nhiên cảm giác mình nhẹ nhõm hẳn đi, vấn đề khó khăn nhất đã nói ra rồi, nên Tuyết Quân cũng có chút thả lỏng, nói:
"Khi báo danh, chúng tớ đã quen nhau rồi, lúc đó tớ bị người khác khi dễ, rất nhiều người chỉ đứng xem, chỉ có hắn động thân giúp tớ, giúp tớ giải quyết khốn cảnh, từ lúc đó, tớ đã thích hắn, chẳng nhẽ cậu không nghe nói cái gì gọi là nhất kiến chung tình hay sao!"
"nói nhảm, nghe thì rất lãng mạn đấy!"
Quan Dương biến sắc, có chút lạnh lùng nói:
"Tuyết Quân, chúng ta quen biết nhau một thời gian dài như vậy, cậu cũng biết Quan Duơng là hạng người gì! Tớ nói cho cậu biết, tớ là một người vô cùng độc ác, cậu có thấy vậy không?"
"Cậu….cậu độc ác…"
Tuyết Quân nghe thấy những lời này, có chút sợ hãi, Quan Dương là hạng người gì, mấy năm qua nàng biết rất rõ.
"Cậu nếu như biết tớ độc ác, hắc hắc, nhẫn nại của tớ có giới hạn, bạn trai của cậu nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, thì cậu cũng đừng có hối hận.
Quan Dương cười hắc hắc, uy hiếp nói.
Mà lúc này, tôi ở trong phòng ăn có chút tức cười, người này độc ác? Còn muốn gây chuyện ngoài ý muốn với tôi, tôi cũng muốn xem hắn làm như thế nào.
Thế nhưng Tuyết Quân cũng không biết tôi lợi hại, lần trước giúp nàng giải quyết chuyện bình hoa kia. Chỉ dùng trí, cũng không có động võ, nên Tuyết Quan vô cùng lo lắng.
Quan Dương ở cấp 3 nổi danh là người độc ác, ở trường học xưng vương xưng bá, có người nói hắn có quan hệ với cả xã hội đen.
Có mấy học sinh chọc tới hắn, đều bị đánh thành tàn phế, trong đó có một người bị gãy hai chân, phải nằm viện nửa năm. Trong khi Quan Dương chỉ phải nộp một chút tiền bảo lãnh mà thôi.
"Quan Dương, cậu…cậu sao lại như vậy, cậu chớ làm bừa, hiện tại cậu đã lớn rồi, pháp luật sẽ xử lý!"
Tuyết Quân nói.
"Pháp luật sẽ xử lý? Ha ha, Tuyết Quân, cậu cũng lên đại học rồi, cậu cũng hiểu pháp luật đúng không? Hắc hắc, tớ cho cậu biết, Quan Dương muốn giết người là giết, ai làm gì được tớ, chẳng qua chỉ là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền mà thôi!"
Quan Dương làm càn cười nói.
"Em còn có thể nói thế nào được nữa! Em đương nhiên là nói không được!"
Tuyết Quân có chút hờn dỗi, nhìn tôi liếc mắt nhỏ giọng nói:
"Giả vờ giả vịt muốn em bộc lộ ra!"
"A, A!"
Trong lòng tôi nghĩ, chỉ là giả vờ giả vịt sao? Nhưng mà ngoài miệng thì không có hỏi:"Đúng vậy, đây cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, không ảnh hưởng gì đâu!"
"Thế nhưng, thế nhưng Quan Duơng hắn…Hắn nói hắn…em sợ hắn đối với anh…"
Tuyết Quân nhất thời sốt ruột, ấp a ấp úng nói.
"Cái gì mà hắn, rồi lại em, hắn nói hắn là người độc ác, sau đó uy hiếp em rời xa anh, nếu không thì động thủ với anh có đúng không?"
Tôi cười nói.
"A?"
Tuyết Quân nghe xong thì sửng sốt vì "người độc ác" là danh hiệu của Quan Dương, nàng buồn bực nghĩ tại sao tôi lại biết như vậy, nhưng nàng cũngk hông hỏi, mà nói:
"Đúng vậy, hắn đúng là nói như vậy…"
Nói tới từ người độc ác, tôi đã cười, bởi vì tôi nhớ lại một bộ phim truyền hình, trong đó có một người luôn nói hắn là người độc ác, còn hỏi người kahcs xem hắn có phải người độc ác hay không.
"Độc ác thì làm sao, có như Vương Thiên Lai không!"
Tôi nói.
"Cái gì? Vương Thiên Lai là ai?"
Tuyết Quân buồn bực hỏi.