Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 453 :
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã tới năm 2000 rồi.
…
"Cốp cốp cốp!"
Thanh âm đập cửa vang lên.
"Ha ha…A!" Tôi duỗi thắt lưng, uể oải dụi đôi mắt. Tôi sao lúc này còn ngủ chứ, đêm qua Triệu Nhan Nghiên và tiểu yêu tinh Hạ Nhu làm cho tôi mệt nhoài, cả người đều lâm vào tình trạng kiệt sức…Sau đó thì cái gì cũng không biết nữa…
Nhưng mà tại sao lại có người gõ cửa? Tôi ngáp một cái, mở đôi mắt nhìn.
"…."
Khi tôi thấy rõ tình huống trước mắt, thì đứng bật dậy, cả kinh há to miệng!
Ở đây, không phải trong phi thuyền, mà lại là ở trong phòng làm việc của tôi! Hơn nữa còn là phòng làm việc ở kiếp trước! phòng làm việc của tổng giám đốc chi nhánh Microsoft ở Trung Quốc!
Sao vậy chứ? Tại sao tôi còn ở nơi này? Tôi nhìn trên bàn đều là những văn kiện quen thuộc, chẳng phải tôi đã sống lại rồi hay sao?
Tôi kinh khủng nhìn thoáng qua cái tờ giấy còn chưa khép lại trên bàn, đúng vậy, không sai, đây là thiếp mời trước hôn lẽ của Khánh Vĩ và Nhan Nghiên!
Chẳng lẽ là tôi quay lại? Hay là tôi không trọng sinh?
Ngay hôm qua không phải tôi còn đang ngồi trong phi thuyền cùng Nhan Nghiên các nàng đi thám hiểm vũ trụ hay sao?
Lúc này, tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên, tôi không kịp ngẫm nghĩ những chuyện này, vội vàng chỉnh lại y phục, sau đó nói:
"mời vào!"
Cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử mặc âu phục, cầm trong tay một cái hộp nhỏ đi đến.
"Lưu tổng, đây là Office 10, ngài xác nhận một chút, nếu như không có vấn đề gì, thì chúng ta có thể đưa ra thị trường"
Người này chính là Từ Khánh Vĩ, hắn đặt hộp nhỏ trong tay lên bàn.
"Office 10" Tôi hít lạnh một hơi, tôi càng lúc càng khẳng định, tôi đã quay trở lại kiếp trước, vì sau cái sản phẩm này, chính là sự kiện tôi uống rượu say chết.
"Lưu tổng, ngài làm sao vậy?"
Từ Khánh Vĩ thấy tôi sững sờ, nghi ngờ hỏi.
"Không có gì…"
Tôi máy móc nói:
"Cậu cứ đặt ở đây, sau đó tôi sẽ xem"
"Được, Lưu tổng, thư ký Tiểu Trương của ngài mới xin phép nghỉ một ngày để chuẩn bị hôn sự, nàng vốn muốn điện thoại cho ngài, nhưng mà điện thoại trong phòng làm việc không ai nghe máy, sau đó lại gọi cho tôi, thì tôi phê chuẩn"
Từ Khánh Vĩ ra vẻ tùy ý nói.
Tôi cả kinh, nhưng mà lập tức ảm đạm, kiếp này Diệp Tiêu Tiêu đâu có quan hệ gì với tôi, sợ rằng, nàng đã lập gia đình rồi!
"Đúng vậy Diệp lão sư nói, có rất nhiều bạn học sẽ đến, trong đó có cả những người mà chúng ta quen biết, có Tổng giám đốc tập đoàn ăn uống Trần Vi Nhi, có nữ cường nhân trong thương giới là Lưu Duyệt, có tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Mới là Hứa Nhược Vân, đây đều là những hoa hậu giảng đường năm đó, còn nữa, ngài cũng còn chưa kết hôn, chẳng nhẽ ngài định như thế này mãi hay sao?"
Triệu Nhan Nghiên vừa cười nói.
Cái gì? Trần Vi Nhi, Lưu Duyệt, Hứa Nhược Vân! Ông trời của tôi! Ba người này chẳng phải toàn là lão bà của tôi trong mộng hay sao, cùng với Triệu Nhan Nghiên tạo thành tứ đại hoa hậu Tứ trung hồi đó!
Chuyện này là gì vậy, tôi cảm thấy trời đất trước mắt mình xoay chuyển, lồng ngực hít thở vô cùng khó khăn…
Chờ một chút…Trong ngực tôi có vật gì vậy? Là một khối ngọc! Nhưng không phải là ngọc bình thường, mà là cái điện thoại mà Diêm Vương lão ca tặng cho tôi!
Tại sao lại ở trên người của tôi…
Tôi thống khổ thở hổn hển, thế nhưng trên miệng lại mỉm cười giảo hoạt.
"Lão công? Anh làm sao vậy!"
Nhan Nghiên thấy sắc mặt tôi vô cùng thống khổ, thì hoảng sợ, ném văn kiện trên tay, chạy tới tóm lấy tay tôi.
"Lưu Lỗi, anh làm sao vậy?"
Khánh Vĩ cũng ném cái hộp kia sang một bên, đứng dậy thập phần lo lắng hỏi.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Vi Nhi, Hạ Nhu, Nhược Vân và những lão bà khác đều chạy vào, nhìn thấy tôi như vậy thì cuống quít hỏi:
"Chị Nhan Nghiên, lão công anh ấy làm sao vậy?"
"Chị cũng không biết, lão công làm như vậy, hù dọa chị sợ vô cùng…"
Triệu Nhan Nghiên có chút tự trách nói.
"Đều tại em, tại em nghĩ ra một chủ ý ngốc như vậy…."
Hạ Nhu thì thào cúi đầu.
"Muốn trách thì trách em, là em kiến nghị làm cho lão công một ngày cá tháng tư khó quên…."
Lưu Duyệt thở dài nói.
Mà ở phía sau, tôi bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt thống khổ biến mất.
Trước ánh mắt kinh ngạc của các lão bà, tôi giơ khổi ngọc ra, sau đó mỉm cười nói:
"Các lão bà, ngày cá tháng tư vui vẻ!"