Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 46 : Pháp định thê tử

Ngày đăng: 21:26 20/04/20


"Cô Diệp tìm anh làm cái gì vậy?"

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi nổi giận đùng đùng trở về phòng học, kỳ quái hỏi.

"Là cô ấy tự mình đa tình."

Tôi đang giận, buột miệng nói ra 1 câu kinh hồn trong 1 bộ phim.

"A?"

Triệu Nhan Nghiên lớn lên từ nhỏ ở thành phố Tân Giang, nên không hiểu tôi nói cái gì.

"Đây là ý của nàng ta." Tôi giải thích.

"A, vậy tự mình đa tình như thế nào?"

Triệu Nhan Nghiên hiểu rất nhanh, lập tức truy vấn.

"Nàng cho anh đang thầm mến nàng."

Tôi cũng không giấu diếm gì Triệu Nhan Nghiên.

"Chẳng lẽ không đúng?"

Đôi mắt đẹp của Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi quét tới quét lui, dường như có thâm ý.

Tôi vừa nghe nàng nói vậy, thiếu chút nữa nằm sấp xuống bàn. Tôi lắp bắp nói:

"Em nghe ai nói vậy?."

"Việc này còn phải nghe ai nói sao, giờ học của những giáo viên khác anh đều gục đầu xuống bàn ngủ. Nhưng mà vừa nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu, anh rất phấn chấn, ánh mắt đã để lên bộ ngực lớn của nàng ta rồi!"

Trong lời nói của Triệu Nhan Nghiên mang theo ý ghen tức.

"Khụ! Anh... anh..."

Tôi thật đúng là không còn lời nào để nói. Không nghĩ tới bình thường nàng trông như 1 đứa trẻ, vậy mà nội tâm lại khác hoàn toàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi lung túng không nói được lời nào, khẽ mỉm cười nói:

"Được rồi, anh cũng không cần phủ nhận, lòng dạ em cũng không hẹp hòi như vậy, coi như em chưa nói cái gì."

Lòng dạ không hẹp hòi? Tôi ngất, nha đầu này sao lại trưởng thành sớm tới vậy.

Nhưng mà tôi thật không rõ, tại sao Triệu Nhan Nghiên lại không tức giận chút nào?!?
Tôi cười hắc hắc.

"Được rồi, tâm tư của anh làm sao em không biết. Em chỉ giúp anh có 1 lần, nhưng em cảm thấy 7,8/10 là Hạ Nhu kia thích anh!"

Triệu Nhan Nghiên nói.

"Làm sao em biết?" Tôi tò mò hỏi.

"Trực giác của nữ nhân! Sau khi anh nói cho em là anh cứu nàng, cộng với những hành động của nàng, thì em đã biết nàng thích anh rồi. Anh còn nhỏ hơn người ta mấy tuổi, tại sao người ta lại gọi anh là Đại ca ca? Hừ! Nhưng mà em cảm giác nàng có mâu thuẫn, muốn cùng anh phát sinh quan hệ, nhưng cũng có điều gì đó bận tâm."

Triệu Nhan Nghiên cau mày nói, giọng nói nàng vẫn mang theo ý ghen tức.

Tôi thật không biết may mắn tới mức nào mới có thể có được 1 nữ nhân như Triệu Nhan Nghiên, nàng làm cái gì cũng cố gắng chiều tôi, khác hẳn với đại mỹ nữ lạnh như băng ở kiếp trước.

Tôi không phủ nhận việc tôi sống lại làm thay đổi tính cách của nàng, Quách Khánh chính là một ví dụ. Nhưng mà sự biến hóa này quá lớn?

Xế chiều, Diệp Tiêu Tiêu khập khễnh đi tới phòng học. Nàng làm sao vậy?

Buổi sáng không phải rất tốt sao, tự nhiên bây giờ lại trở thành tàn tật?

"Buổi sáng anh làm gì nàng vậy?"

Triệu Nhan Nghiên mập mờ nhìn tôi.

"Lúc anh đi nàng có bị như vậy đâu!"

Khi tôi thấy được ánh mắt của Triệu Nhan Nghiên, lập tức ngồi ngăn ngắn, nàng đang nghĩ là Diệp Tiêu Tiêu vì cho tôi lần đầu tiên mới bị di chứng như vậy.

Tôi cả giận nói:

"Nghĩ gì thế!"

Triệu Nhan Nghiên bĩu môi một cái:

"Tức giận cái gì, vừa nhìn là biết trong lòng có quỷ. Làm thì đã làm rồi, em còn biết nói cái gì."

Ai! Xem ra chuyện này là càng giải thích càng hiểu lầm.

Tôi còn nói gì được nữa, không nghĩ tới Diệp Tiêu Tiêu lại trừng mắt liếc tôi, đúng lúc Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy, nở nụ cười khinh miệt, thế này tôi còn biết phải làm gì nữa.