Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 49 : Lôi thiếu gia

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


"Mẹ, người làm nhiều món ăn như thế làm gì? Cha đâu rồi? người đi họp hội phụ huynh học sinh về chưa?"

Tôi vừa mới bước vào nhà, đã thấy trên bàn đề đầy thức ăn, liên tiếp hỏi mẹ tôi 1 đống vấn đề.

"Cha con đã trở về từ sớm, đang ở trong phòng bếp thu xếp đồ đạc."

Mẹ tôi đỡ lấy cái cặp sách của tôi nói

"Buổi tối nhà có khách hay sao?"

Tôi kỳ quái hỏi.

Cuộc sống nhà tôi tuy rằng không phải là nghèo khó gì, nhưng cũng không phải giàu có, làm nhiều món ăn như vậy, không phải là nhà tôi có khách hoặc là có người thân thích đó chứ.

"Đâu có! Mẹ và cha con đặc biệt làm cơm cho con."

Mẹ tôi hướng vào trong bếp gọi:

"Lão Lưu, Tiểu lỗi đã về rồi, mau lên 1 chút"

Ba tôi vừa nghe thấy tôi đã trở về, thì cầm theo cái thìa rán từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt rất hạnh phúc.

"Tiểu Lỗi, hôm nay cha rất hãnh diện vì con! Con không biết, sau khi Tiểu Lưu thấy được bảng xếp hạng thì bộ dáng thế nào đâu, trong lòng cha vô cùng cao hứng!"

Cha tôi thần sắc vui vẻ nói.

Cho đến bữa cơm tối, 2 người vô cùng vui vẻ.

Thấy bọn họ vui mừng cười nói, tôi rất áy náy. Kiếp trước, thời điểm còn đi học, tôi làm cha mẹ tôi rất buồn lòng, hóa ra bọn họ dễ dàng thỏa mãn như vậy. Chỉ một chút thành tựu của tôi cũng khiến bọn họ vui vẻ rồi.

"Đại ca ca, anh học rất giỏi!"

Sau khi ăn xong, Hạ Nhu cầm bảng thành tích của tôi ngồi trong phòng hỏi.

"Em học lớp mấy rồi?" Tôi hỏi.

"Lớp mười một." Tiểu mỹ nữ đáp.

Tôi ngất, lớp 11 mà vẫn gọi tôi là Đại Ca ca, Trong lòng nàng có phải đi theo khuynh hướng biến thái hay không? Nhưng mà … tôi thích.

"Trường nào?" Tôi theo miệng hỏi.

"Bắc Kinh Tứ Trung."

Tiểu mỹ nữ cũng không suy nghĩ, trả lời luôn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

"Thì ra là nhà em ở Bắc Kinh !"

Mưu kế của tôi đã được như ý.

"Đại ca ca, anh lừa em, em không chơi với anh nữa!"

Hạ Nhu vội la lên.

"Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, chứ không phải muốn đưa em trở về."

Tôi thấy nàng mất hứng, vội vàng giải thích.
Người mặc âu phục đen nói không chút biểu cảm.

Lôi thiếu gia gật đầu, cầm lấy bức họa xoay người ra cửa, bỗng nhiên lại quay đầu lại, âm cười nói:

"Chú đừng cho hắn chết ngay, cứ hảo hảo chơi đùa 1 chút."

Sắc mặt của người mặc âu phục đen được gọi là Chú Bân không chút thay đổi, gật đầu.

…..

Cục công an của Thành phố Tân Giang.

Lôi thiếu gia lớn lối một cước đá văng cửa phòng làm việc của cục trưởng.

Mấy người Khương Vĩnh Phú đang chơi mạt trượt tới mức cao hứng, thấy cửa bị đá văng ra, tức giận mắng to:

" Ai đó? Dám giương oai ở cục công an hay sao?"

"Đừng có nói nhảm, mau đưa cho tôi tư liệu về người này."

Lôi thiếu gia bộ mặt lạnh lùng, lấy ra 1 bức họa đưa cho Khương Vĩnh Phú.

"Ai mà lớn lối như vậy? cho rằng Cục công an là nhà của ngươi à?"

Khương Vĩnh Phú thấy người tới là một đứa trẻ mười mấy tuổi, khinh thường nói.

"Mặc dù cục công an không phải là nhà của tôi, nhưng tôi nói cho ông biết Bộ Công an là nhà của tôi! Cha tôi là Lôi Phúc Bách, tôi tên là Lôi Tiểu Long!"

Lôi thiếu gia nói xong những lời này, đã đặt mông ngồi ở trên ghế cục trưởng.

"Ai nha! Là Lôi công tử a!"

Khương Vĩnh Phú nghe thấy 3 chữ Lôi Phúc Bách, mông đít như có lò xo, lập tức chạy tới chân của lôi công tử, xum xoe.

"Người ta nói nữ nhân mới trở mặt, tôi xem ra ông cũng trở mặt rất nhanh đấy!"

Lôi Tiểu Long châm chọc nói.

"Hắc hắc, đúng vậy, đúng vậy!"

Khương Vĩnh Phú không những không có tức giận, ngược lại vô cùng tự hào.

"Coi như ông thức thời! Lập tức tìm tài liệu về người này cho tôi! Đúng rồi, sau này gọi tôi là Lôi thiếu gia."

Lôi Tiểu Long đem bức họa đưa cho khương Vĩnh Phú.

"Không thành vấn đề, Lôi thiếu gia!"

Khương Vĩnh Phú mở miệng đáp ứng nhận lấy bức họa, vừa nhìn lập tức tựu ngây ngẩn cả người, hét lớn:

"Cái gì? Là hắn?"