Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 493 : Gặp mặt Mạnh Thanh Thanh
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
"600 triệu? Có chút đắt tiền. nhưng lấy ra cho tôi xem một chút."
600 triệu đối với tôi chỉ là một chữ số, chứ không có cảm giác gì cả.
Có chút đắt tiền ? Ông chủ cả kinh, người này khẩu khí đúng là quá lớn, 600 triệu mà chỉ là
"Có chút đắt tiền" !
"Ngài chờ một chút".
Lúc này chúng tôi đã đi tới phòng khách quý ở tầng 2, ngoài cửa có 4 nhân viên bảo vệ đang đứng, hình như là để bảo vệ an toàn.
Ông chủ chuyển than ra ngoài, ta ngồi trong phòng đợi một lát, Lúc sau đã thấy ông ta trở về, trong tay cầm một cái hộp màu đen, chất liệu vô cùng tốt.
"Đây là chiếc nhẫn được chế tạo từ thế kỷ 18- ái tình chi tâm, do châu Bảo đại sư Hoắc Đức Hoa (Howard) chế tạo, cuối thế kỷ 18 được tấn hiến cho Từ Hi thái hậu, nhưng sau đó lại rơi vào tay một người Anh, mãi cho đến hai năm trước, công ty của chúng tôi mới từ con đường đặc thù lấy được …."
Ông chủ nói
Tôi đường nhiên là mặc kệ hán từ con đường đặc thù nào lấy được, chỉ cần lấy chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn được chế tạo hoàn toàn bằng vàng nhưng lại không có chút tục khí nào.
Bên trên có khảm một viên ngọc màu lam, tỏa ra quang mang màu tím.
Ta cẩn thận cầm ở trong tay, bên trên mặt chiếc nhẫn có khắc dòng chữ LOVE FOREVER, còn có Hoắc Đức Hoa (Howard). Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tôi mua"
Tôi không nói thêm gì, một lễ vật như vầy thì Mạnh Thanh Thanh chắc chắn sẽ yêu thích, đồng thời lấy luôn chi phiếu đưa cho ông chủ.
Ông chủ này kinh ngạc, nói mua là mua ngay? Ngay cả giá cũng không mặc cả? Nhưng má hắn không phần ứng gì, lập tức đi làm thủ tục.
Chỉ chốc lát sau, ông ta đã trở lại, đem hóa đơng và thể khách quý đưa cho tôi, tôi tùy ý nhìn một chút sau đó đút ngay vào trong túi, cười cười nói:
"Tôi rất thích cửa hàng cùa ông khi nào rảnh rỗi sẽ ghé"
"Hoan nghênh, hoan ngênh"
Ông chủ cười cười tiễn tôi ra ngoài, sau đó rốt cục thử dài một hơi
L6u Chấn Hải nghe thấy tôi nói vâu này, đắc ý nhìn Mạnh Như Tùng liếc mắt, ý của ánh mắt này chính là, ông thấy tôi nói không sai chứ, cháu trai của tôi nhất định thích trang phục của cháu gái ông!
Thế nhưng Mạnh Xuyên lại đang tức giận tới mức sôi lên, thấy tôi và Mạnh Thanh Thanh dám ở chỗ này liếc mắt đưa tình, coi hắn như không tồn tại thì nổi giận: "Tiểu tử, cậu rốt cuộc tới làm gì, không biết hôm nay Thanh Thanh phải gặp mặt một người khác hay sao?"
"Cháu biết, vậy nên hôm nay cháu mới tới đây, hôm nay cháu với Thanh Thanh gặp mặt!" Tôi nói ra câu này, bao gồm cả Mạnh Như TÙng và Lưu CHấn Hải đều nở nụ cười, hai người bọn họ đều là lãu nhan thành tinh, đương nhiên là nhìn ra chuyện gì nên hứng thú thì nhìn sự tình phát triển.
"Cậu!" Mạnh Xuyên nghe tôi nói như vậy, càng thêm tức giận, liếc mắt nhìn con gái rèn sắt không thành thép của mình, trng long thầm than, đúng là con gái đại bất trung.
"Nhạc phụ đại nhân, ngài đừng có nóng giận" Tôi cười nói.
"Ai là nhạc phụ của cậu?" Mạnh Xuyên hừ nói.
"bây giờ không phải nhưng một lát nữa thì phải!" Tôi nói một câu hai nghĩa.
"Hừ! Cậu đừng mơ, Thanh Thanh đã được gả cho người khác rồi!" Mạnh Xuyên nói.
"Người khác?" Tôi dở khóc dở cười, lẽ nào còn có người nữa? Hiển nhiên là không phải. Chỉ có Mạnh XUyên không biết mà thôi, nên tôi dõng dọc nói "Nhạc phụ.. A, bác Mạnh, bác cũng nhìn thấy, quan hệ giữa cháu với Thanh Thanh đã như thế này rồi, nàng đã là nữ nhân của cháu, cháu không cho phép nàng cưới người khác."
Mạnh Thanh Thanh nghe tôi nói như thế trên mặt hồng đến độ muốn chảy ra, nhưng mà vẫn nhìn tôi cỗ vũ, bởi vì … nàng đúng là muốn kết quả này.
Mạnh Xuên nghe tôi nói như vậy, thì khuôn mặt tái đi, tức giận chỉ vào Mạnh Thanh Thanh mắng: "con đúng là không biết hỗ thẹn, thể diện của gia đình đã bị con làm hỏng hết rồi!"
"ba!" Một cái tát đánh vào trên mặt Mạnh Xuyên, Mạnh Xuyên ngạc nhiên nhìn lão gia tử của mình, cha mình làm gì vậy? Chẳng lẽ mình dạy con gái cũng là sai?
Mạnh Xuyên còn muốn nói, chợt nghe Mạnh Như Tùng khiển trách: "Mày mới làm mất thể diện, làm trò trước mặt thong gia, vậy còn ra thể thống gì nữa!"
"Dạ, cha, con sai rồi" Mạnh Xuyên từ nhỏ đã không dám trái ý của Mạnh Như Tùng, nên đành chấp nhận kết hôn cùng với một nữ nhân không yêu. Lúc này Mạnh Xuyên cúi đầu, giống như một người đã làm sai, đợi Mạnh Như Tùng răn dạy.
"D(ược rồi được rồi, mắng một hai câu là được rồi, cũng tại thằng nhóc này vô thanh vô tức đoạt cháu gái của ông tới tay!" Lưu Chấn Hải nhìn Mạnh Như Tùng khoát tay áo nói.
Mạnh Xuyên nghe được Lưu Chấn Hải nói như thế, còn tưởng rằng hắn đang nói mát mình, không khỏi xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ nào đó tiến vào. Nhưng mà câu nói tiếp theo của Mạnh Như Tùng lại làm cho hắn như lọt vào sương mù!