Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 528 : Suy luận… đổ mồ hôi

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Suy nghĩ lại mọi chuyện từ khi gặp mặt đến bây giờ, biểu hiện của Tiểu Diệp Tử làm cho tôi phải suy nghĩ.

Tuy rằng bây giờ, trẻ con vẫn được tiếp xúc với một số bộ phim trên tv, cho dù trưởng thành sớm, cũng sẽ không tùy tiện gọi người khác là cha, không khuyến khích người ta theo đuổi mẹ mình.

Mà bây giờ, chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là, Tiểu Diệp Tử ngay từ đầu đã biết thân phận của tôi, nên mới thúc đẩy tôi và Diệp Tiêu Tiểu với nhau!

Từ khi Tiểu Diệp Tử nói câu vừa rồi, làm cho tôi mới vỡ lẽ, lúc bình thường, khi Diệp Tiêu Tiêu ngủ, thường gọi tên tôi, sau đó có tấm ảnh của tôi!

Mà trong một thời gian dài, ấn tượng này khắc sâu vào trong đầu của Tiểu Diệp Tử, nên lúc gặp tôi mới có biểu hiện như vậy.

Tôi trăm phương ngàn kế lừa gạt nó, không ngờ nó lại lừa mình!

Nghĩ tới đây tôi thoải mái cười nói:

"Tiểu Diệp Tử rất thong minh, từ trước tới giờ chỉ có cha đi tính kế người khác, không nghĩ tới cha lại bị con tính kế trong lòng như vậy! Con ngoan… tối nay cùng cha về nhà đi thôi."

Nói đến đây, tôi chợt phát hiện biểu tình của Diệp Tiêu Tiêu rất lãnh mạc, trong đôi mắt thoáng lên một sự chán ghét.

"Tiêu Tiêu, em làm sao vậy?"

Tôi hoảng sợ, vội vã mở miệng hỏi.

Diệp Tiêu Tiêu không thèm nhìn tôi, cũng không thèm trả lời. Mà lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Diệp Tử, thanh âm có chút kích động hỏi:

"Tiểu Diệp Tử, bình thường mẹ đối với con có tốt không?"

Tôi nghe câu này thì không hiểu, cho dù là mẹ của Tiểu Diệp Tử, thì sao phải gọi như vậy.

Nhưng Tiểu Diệp Tử gật đầu rất nhanh:

"mẹ đối với con rất tốt."

"Vậy con có giận mẹ, có muốn rời xa khỏi mẹ hay không?"

Diệp Tiêu Tiêu tiếp tục hỏi.
TRong thư, công tử kia nói rõ chân tướng với nàng, hóa ra người này đã có gia đình, đồng thời còn có một con gái. Mà công tử này là người trọng nam khinh nữ, cho rằng không có con trai, thì thiên lý bất dung, có lỗi với tổ tiên.

Thế nhưng vợ lại không sinh đẻ được, cho dù làm cách nào đi nữa, thì cũng không có hi vọng, trong khi vợ lại là con của một ông trùm thương nghiệp ở Hongkong, hắn không có cách ly hôn được với người này. Đành nghĩ tới cách này, nhưng ở Hongkong thì có nhiều phiền phức, đành phải tìm vào trong nội địa.

Công tử kia cũng nói thẳng, là không phải không có tình cảm với Vương Tâm Điệp, nhưng vì gia đình, nhưng trọng yếu hơn nữa là hắn cần đứa nhỏ.

Sau khi chuyện này, Vương Tâm Điệp nghĩ học, Diệp Tiêu Tiêu điện về cho gia đình, thì gia đình bảo là không có tin tức gì của nàng cả.

Lúc Diệp Tiêu Tiêu mới đi mua đồ về, thấy Tiểu Diệp Tử bảo tôi là cha, trong lòng có chút hoài nghi.

Nàng hoài nghi cũng là có căn cứ, nàng thấy tôi không ôn chuyện với nàng, lại còn lôi kéo làm quen với Tiểu Diệp Tử.

Sau lại nghe tới chuyện, tôi muốn đem Tiểu Diệp Tử về nhà, nên mới có chuyện như thế này.

Diệp Tiêu Tiêu cho là tôi không có cảm tình gì với nàng, bởi vì thời gian hai người phát sinh quan hệ, tôi là học sinh của nàng, hai người còn chênh lệch tuổi tác rất lớn, có khi nàng chỉ xem tôi là một học sinh.

Bây giờ cho dù là tôi đã lên đại học, nhưng tôi lâu như vậy đã không liên lạc gì với nàng, nàng cho rằng tôi đã sớm quên nàng rồi.

Nhưng khi nàng biết tôi biết Tiểu Diệp Tử là con của tôi, lại thấy Tiểu Diệp Tử lại vui vẻ vô cùng, Diệp Tiêu Tiêu lập tức cho rằng tôi giống với tên công tử Hongkong kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Được rồi, Lưu Lỗi, anh đừng có giả bộ, mấy năm nay tôi coi như là bị mù, nên mới quen anh!"

Diệp Tiêu Tiêu nói xong vô cùng thê lương nói:

"Bên cạnh mỹ nữ như mây, chỉ sợ sớm đã quên tôi rồi đúng không? Anh kiên trì ngồi ở chỗ này, có phải là định cướp con của tôi đi không? Nhưng mà anh yên tâm, tôi quyết không cho anh thực hiện được đâu!"

Tôi ngơ ngác nhìn Diệp Tiêu Tiêu, quá mạnh mẽ, suy nghĩ này quả thực vô cùng bất ngờ!

Đúng là một suy luận đổ mồ hôi.