Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 533 : Cô Trương hiểu lầm

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


"Tiêu Tiêu, các người đi bằng gì? Có xe không? Tớ bảo người yêu tớ lái xe đi cậu về!"

Tiểu Kiều cố ý dùng ánh mắt liếc về phía chiếc xe BMW.

"Không cần, tôi có xe, cảm ơn ý tốt"

Tôi không muốn cùng nàng tính toán.

"Anh có xe? Thật đúng là không nhận ra, người này biến mất mấy năm, khi trở về thực là có tiền đồ!"

Câu này nghe thì giống khen ngợi nhưng thực chất lại mang hàm ý châm chọc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

"Ha hả, chỉ là mua một cỗ xe thay cho đi bộ thôi, không có gì đáng nói."

Tôi cười cười.

"A? Anh nói như vậy, tôi lại càng kỳ quái, xe gì vậy! Không muốn giới thiệu cho chúng tôi hay sao?"

Tiểu Kiều trong lòng khó chịu, nhận định cho dù tôi có xe, nhưng cũng không phải loại tốt gì, có lẽ là xe máy cũng nên!

Lúc này, tên mập mạp kia hình như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt trở nên căng thẳng, một tay kéo Tiểu Kiều sang một bên, nói:

"Em ăn nói điên khùng gì vậy, Tiểu Kiều, em bị cảm phải không?"

"Em...em đâu có..."

Tiểu Kiều sửng sốt, không hiểu mập mạp có ý gì.

"Xin chào, ngài là Lưu tiên sinh phải không?"

Mập mạp vô cùng cung kính nhìn tôi nói.

Tiểu Kiều thấy mập mạp làm như vậy, thì rất là buồn bực! Mình và hắn ở chung lâu như vậy, đâu có thấy hắn đối xử với ai như thế! Nhưng mà nghĩ lại, thì hiểu, à đúng rồi, hắn đang cố ý trêu chọc người này!

"Cậu biết tôi?"

Tôi nhìn thoáng qua mập mạp này, nên cũng khẳng định, mình chưa gặp người này.

"Ha hả, quả nhiên là ngài! Ha hả, bỉ nhân là giám đốc tiêu thụ của Tập đoàn Đông Á, đây là danh thiếp của tôi."

Nói xong, hắn dùng hai tay, dâng danh thiếp lên.

Tôi không nhìn nó, mà tiện tay bỏ vào trong túi, sau đó nhìn hắn gật đầu nói: "

Quản cho tốt nữ nhân của cậu."

"Lưu tiên sinh, xin lỗi, nàng hôm nay bị sốt!"
"Không sai, nơi này chắc chắn có sẽ chênh lệch với hoàng cung, biệt thự! Thế nhưng em vẫn nhớ, khi đọc trên hồ sơ của anh. Trong đó có viết, cha mẹ anh là công nhân, ở trong một nhà máy cũ. Hoàn cảnh còn kém nơi này nhiều lắm!"

Nghe Diệp Tiêu Tiêu nói như thế, trong lòng tôi như nhớ lại những chuyện trước đây.

Đúng vậy! Hoàn cảnh khi đó của tôi, sao có thể như thế này được! Chẳng lẽ nói tôi có tiền, nên cách nghĩ thay đổi hay sao!

Lẽ nào tôi lại có tính, khinh nghèo quý giàu hay sao? Năm đó, khi lần đầu tiến tới nhà Trần Vi Nhi, tôi đâu có ngại hoàn cảnh của nàng, vậy thì tại sao bây giờ, tôi lại có ý nghĩ như vậy chứ!

Nghĩ tới đây, tôi toát mồ hôi lạnh! Những năm gần đây, những người bên cạnh thì một mục cung kính với tôi, nữ nhân của tôi thì lại dung túng tôi vô cùng, hơn nữa, xử lý cừu nhân cũng dễ dàng, điều này làm cho tính tự đại của tôi dâng cao lên!

Diệp Tiêu Tiêu không hổ cô giáo của tôi, vẫn biết thế nào là đúng, sai. Nhưng mà đúng là tôi đang cần một người như vậy ở bên cạnh, dám chi thẳng vào khuyết điểm của tôi, để cho tôi không trở thành một tên độc tài khinh người.

Trong khi tôi đang trầm tư, thì dưới phòng truyền tới tiếng bước chân, Diệp Tiêu Tiêu cả kinh, nhanh chóng đẩy tôi ra!

Bình thường nàng ở đây, vẫn thường được những người hàng xóm giúp đỡ.

Diệp Tiêu Tiêu mang theo con nhỏ, hơn nữa lại không phải là quả phụ, nhưng mọi người đều biết nàng không có nam nhân.

Cho nên trong lúc này, nếu họ thấy mình ôm một nam nhân trong phòng, thì không biết họ nghĩ như thế nào!

Kỳ thực, nếu như lúc bình thường, Diệp Tiêu Tiêu sẽ không lo nghĩ nhiều như vậy. Nhưng do hàng xóm đối với nàng rất tốt, nên nàng không muốn họ hiểu lầm.

Tuy rằng Diệp Tiêu Tiêu phản ứng tương đối nhanh, nhưng mà vẫn bị người khác thấy được!

"Cô Trương..."

Diệp Tiêu Tiêu có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:

"Cô Trương, sao cô lại tới đây?"

"Cô tới mang cho hai mẹ con ít đồ ăn, thấy trong phòng không ai, thì lại đi xuống, Tiểu Diệp Tử đâu?"

Cô Trương nói xong vô cùng hoài nghi nhìn tôi:

"Ai vậy?"

Tôi không biết cô Trương này và Diệp Tiêu Tiêu có quan hệ như thế nào, nên cũng không dám tùy tiện trả lời.

"Cô Trương, anh ấy là... là bạn trai của cháu..."

Diệp Tiêu Tiêu ngại ngùng giải thích.