Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 536 : Khúc mắc của Diệp Tiêu Tiêu

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Trong khi đi xe, Diệp Tiêu Tiêu có mấy lần muốn nói chuyện, nhưng lại thôi. Đương nhiên là chuyện này tôi biết, nhưng đợi một thời gian dài mà nàng vẫn không nói nên đành hỏi:

"Tiêu Tiêu, em có chuyện gì sao?"

Tôi sợ khi về tới nhà, nếu như chuyện này là chuyện riêng, thì lại khó nói.

"Không có gì..."

Diệp Tiêu Tiêu lắc đầu.

Nếu như nàng không muốn nói thì tôi cũng không thể gặng hỏi điều này tùy vào nàng thôi!

Các lão bà của tôi đối với Diệp Tiêu Tiêu không nhiệt tình cho lắm, chắc cũng do nguyên nhân là Tiểu Diệp Tử.

Nhưng dù sao ngay cả con cũng có rồi các nàng có muốn phản đối cũng không được, tốt hơn hết là cứ bình thường một chút.

Hơn nữa, còn có một Tiểu Diệp Tử đáng yêu như vậy gia nhập vào trong đại gia đình này, khẳng định sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người ngồi hàn huyên được một thời gian, tôi hết nhìn Diệp Tiêu Tiêu, rồi lại nhìn sang Triệu Nhan Nghiên.

Triệu Nhan Nghiên lập tức hiểu ý, đứng dậy ngáp một cái nói: "Các chị em, thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ đi thôi!"

Người khác cũng biết tôi và Diệp Tiêu Tiêu xa nhau nhiều năm mới được đoàn tụ, nên chắc chắn có nhiều điều muốn nói nên theo Triệu Nhan Nghiên bước lên tầng.

"Con muốn ngủ cùng với cha!"

Đúng lúc này, Tiểu Diệp Tử đột nhiên kêu lên.

"A?"

Tôi và Diệp Tiêu Tiêu đều sửng sốt, có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Diệp Tử.

"Tiểu Diệp Tử, nghe lời, hôm nay không được, ngày mai cha ngủ cùng với con được chứ?"

Tôi cười khổ nói.

"Vì sao hôm nay không được?"

Tiểu Diệp Tử hỏi.

"A... Hôm nay cha muốn nói chuyện với mẹ con!"

Tôi hết sức nghiêm túc nói.

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi như vậy, thì bật cười, sau đó nàng nhìn sang Tiểu Diệp Tử nói:

"Tiểu Diệp Tử, nghe lời, mẹ và cha đúng là có chuyện..."

"Được rồi Tiểu Diệp Tử, hôm nay ngủ chung với mẹ cả đi! Mẹ cả kể chuyện hồi trẻ của cha con cho con nghe có được không?"

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi xấu hổ, chủ động giải vây cho tôi.

"Chuyện của cha lúc còn trẻ? Hay lắm, hay lắm, con ngủ với mẹ cả!"

Tiểu Diệp Tử nghe xong vui vẻ kêu lên.

Tôi rốt cục thở dài một hơi, có chút vội vàng liếc mắt nhìn Triệu Nhan Nghiên, Triệu Nhan Nghiên mỉm cười mập mờ với tôi, sau đó hàm hồ nói:

"Hai người ngủ ở phòng dưới đi, nhớ kỹ nhỏ tiếng một chút, đừng làm ảnh hưởng tới Tiểu Diệp Tử!"

"Chúng tôi không phải... như vậy..."

Diệp Tiêu Tiêu không nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên lại có thề nói trắng ra như thế, nói năng cũng trở nên ấp úng.

"Chị Diệp, chị nói cái gì vậy, em chỉ sợ chị và lão công tâm sự to tiếng quá, như vậy thì làm ảnh hưởng tói chúng em nghỉ ngơi!"
"Hắc hắc, đông người thì mới làm tăng tình cảm của mình!"

Tôi cười nói:

"Sau này em cũng như vậy mà thôi!"

"Em không cùng anh hoang đường như vậy đâu!"

Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt một cái, lập tức lắc đầu.

"Điều này không phải do em, em sẽ được người khác chiếu cố đặc thù!"

Tôi nhéo nhéo bộ ngực Diệp Tiêu Tiêu nói.

"A!"

Diệp Tiêu Tiêu duyên dáng kêu to một tiếng:

"Đừng làm loạn nữa, mau ôm em vào phòng ngủ, chẳng nhẽ chúng ta ngủ ở chỗ này!"

Tôi cười hắc hắc, ôm Diệp Tiêu Tiêu đi vào một gian phòng.

"Lão công, em có thể nói với anh một chuyện không?"

Diệp Tiêu Tiêu do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng nói.

"Chuyện gì vậy?"

Tôi cười:

"Tiêu Tiêu, bằng vào quan hệ của chúng ta, mà phải khách khí như vậy sao, em có việc gì cứ nói đi! Nhớ kỹ, em là lão bà của anh, quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng!"

Diệp Tiêu Tiêu cũng cười, có thể nhận ra, nàng rất vui vẻ:

"Kỳ thực lúc nãy ở trên đường em đã nghĩ tới, nhưng không biết mở miệng như thế nào."

"Tiêu Tiêu, có chuyện gì em nói đi, tại sao lại ấp úng như vậy, định làm cho anh tức giận hay sao!"

"Là chuyện này... "

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi vô cùng chú ý tới nàng, sau đó mới lên tiếng:

"Em định mang anh và Tiểu Diệp Tử về nhà gặp cha mẹ em..."

"Cái gì? Em nói là gặp bác Diệp?"

Tôi sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Tiêu Tiêu lại nói chuyện này!

"Sao vậy? Lão công, nếu như anh thấy khó, thì thôi vậy!"

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi giật mình, cho là tôi không muốn!

"Không phải, anh chỉ kinh ngạc, tại sao em lại có ý nghĩ này, ha hả, anh muốn còn không được nữa là!"

Tôi vội vàng giải thích.

"Kỳ thực, em đã nói với cha mẹ em là, Tiểu Diệp Tử là con nuôi, nhưng càng lớn, thần thái và cử chỉ của Tiểu Diệp Tử càng giống em, hơn nữa tình cảm của em với nó thân mật như vậy, thì đương nhiên không phải là con nuôi! Cha mẹ em chắc cũng nhận ra, chuyện Tiểu Diệp Tử là con của em, chẳng qua họ chỉ cho em thể diện, không vạch trần mà thôi!"

Diệp Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói:

"Em không muốn để họ nghi ngờ nữa, dù sao Tiểu Diệp Tử cũng là cháu ngoại của họ, em muốn anh về cùng với em, nói rõ chuyện chúng mình, không làm mọi chuyện phúc tạp thêm nữa!"