Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 539 : Đó là họa do bác gây ra
Ngày đăng: 21:32 20/04/20
"Tiểu Diệp Tử, cháu gọi nó là cha? A ha hả, hóa ra cháu cũng tham dự vào chuyện này?"
Bác trai lắc đầu, cười cười nhìn Tiểu Diệp Tử:
"Trẻ con nói dối là không tốt, có muốn ông ngoại không thích cháu nữa, đúng không?"
"Õng ngoại, cháu không nói dối. Nhưng tại sao ông lại nói cha mẹ cháu đang diễn trò?"
Tiểu Diệp Tử không hiểu ngẩng đầu lên, hỏi.
"Vậy ông ngoại hỏi cháu, hắn là cha của cháu sau?"
Bác Diệp chỉ vào người của tôi, nhìn Tiểu Diệp Tử hỏi.
"Đúng vậy!"
Tiểu Diệp Tử dùng sức gật đầu! Vất vả lắm mới tìm được cha tại sao có thể nói là không phải!
"Ha ha vậy còn không phải nói dối hay sao? Tại sao hắn là cha của cháu được? Hắn là học sinh của mẹ cháu!"
Bác Trai vỗ vỗ hai bờ vai của Tiểu Diệp Tử, nói trông giống như là đang nói một bí mật rất lớn.
"A? Cha là học sinh của mẹ? Cô trò yêu nhau? !"
Tiểu Diệp Tử bật thốt lên nói!
Tôi, Diệp Tiêu Tiêu, bác trai bác gái đều kinh hãi nhìn Tiểu Diệp Tử, không thể nào, những từ ngữ khó như vậy, Tiểu Diệp Tử làm sao mà biết? Phim Hương Cảng, Hồng Kông, Đài Loan đúng là hại người mà!
"Bác Diệp, cháu không dối bác, quan hệ giữa cháu và Tiêu Tiêu, đúng là bạn trai bạn gái!"
Tôi dở khóc dở cười giải thích!
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, nói thật thì lại không có ai tin! Năm đó các người vội vã muốn tôi làm con rể Diệp gia, lúc này đã thành sự thật, vậy mà lại nói tôi gạt người!
"Được rồi vậy thì bác tin, nhưng mà còn Triệu Nhan Nghiên thì sao? Lẽ nào chúa muôn nói với bác là, cháu sẽ chia tay với nàng? Chuyện lớn như vậy, lão Triệu sẽ không để yên cho bác đâu!"
Bác Diệp tuy nói như vậy, trên mặt vẫn hiện lên sự không tin.
"Tôi và Nhan Nghiên rất tốt, không chia tay, nhưng cháu và Nhan Nghiên thì..." Câu này lên nói thế nào cho phải đây? Ai, chẳng nhẽ lại nói thẳng, Nhan Nghiên là vợ cả, Tiêu Tiêu là vợ hai?
Đây chính là điều mà tôi và Tiêu Tiêu mấy lần muốn mở miệng nói, nhưng lại không nói ra được.
Nếu như Diệp Tiêu Tiêu không có ở đây, tôi còn dễ nói. Chuyện giữa nam nhân với nam nhân, thì khi có nữ nhân ở đây, lại thành ra khó nói.
Được rồi một mình, trong lúc do dự, tôi đã nghĩ ra biện pháp!
Bác Diệp nghi hoặc nhận lấy tấm ảnh, mới nhìn thoáng qua đã bật thốt lên:
"Tiểu Diệp Tử?"
Sau đó Bác Diệp lắc đầu, chỉ vào tấm ảnh nói:
"Đây là địa phương nào? Tại sao bác còn chưa thấy qua nó? Hình như là trong quá khử... Tại sao là năm 1984? Có chuyện gì vậy? Đây là tấm ảnh gì? Đừng nói với bác là cháu chỉnh sửa đó nhé?"
Chỉnh sửa? Sao có thể! Tôi cười khổ nói:
"Đây là tấm ảnh của cháu khi mới 4 tuổi."
"Cháu? Bốn tuổi? Cháu đưa cho bác xem tấm hình này là có ý gì? Chẳng lẽ nói... Tiểu Diệp Tử... ?"
Bác Diệp bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề then chốt kinh hô:
"Cháu muốn nói cho bác biết, Tiểu Diệp Tử rất giống cháu?"
"Đúng, nhưng còn một ý khác, chắc bác cũng biết?"
Tôi gật đầu, nghiêm túc nói.
"Tiểu Diệp Tử và cháu có quan hệ gì?"
Thanh âm của bác Diệp có chút lo lắng hỏi.
"Chắc chắn không phải là anh em, điều này thì quá rõ ràng rồi. Đây chính là cốt nhục thân sinh của Tiêu Tiêu, cũng chính cháu ngoại của bác !"
Tôi cố gắng bình tĩnh, nói ra chân tướng.
"Cháu nói là... Cháu và Tiêu Tiêu... Trời ạ. Điều này sao có thể chứ?"
Bác Diệp cũng muốn làm cho mình bình tĩnh, thế nhưng lại không thể nào kìm nén được, đây đúng là một tin tức chấn động!
"Bác Diệp, bác có thể nghi ngờ, nhưng sự thực là sự thực, không cách nào thay đổi được! Tiểu Diệp Tử tên đầy đủ là Lưu Diệp, là con của cháu và Tiêu Tiêu!"
Tôi thở dài:
"Bây giờ thì bác biết cháu không phải là giả mạo rồi chứ!"