Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 549 : Bí mật của tàng bảo đồ

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


Lần này, bảo vệ đã được Ngô Huỳnh Huỳnh thông báo, nên không gây khó dễ gì cả.

Sau khi tôi dừng xe, Ngô Huỳnh Huỳnh bước nhanh lên đón. Thấy cước bộ nhẹ nhàng của nàng, hiển nhiên là đã khôi phục được lại bình thường.

"Em xem, anh đã nói là ngủ một đêm, thi sẽ tốt hơn mà!"

tôi nhìn hai chân của Ngô Huỳnh Huỳnh, vô cùng mập mờ nói.

"Hừ, anh tại sao lại nói như vậy, chưa gặp mặt đã nói như thế rồi!"

Ngô Huỳnh Huỳnh cả giận.

"Chỉ đùa một chút thôi cha em có nhà không?"

tôi biết hôm nay mình nhất định phải bái phỏng vị nhạc phụ này.

"Có, đang chờ anh đấy!"

Ngô Huỳnh Huỳnh gật đầu nói.

tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đi vào biệt thự, căn nhà này mang lại khí tức cổ xưa, ấm cúng.

Dụng cụ trong gia đình đã phai dấu thời gian, hiển nhiên là không mua sắm mới gì cả, toàn bộ đều là những đồ từ những thập niên 70,80.

Cha của Ngô Huỳnh Huỳnh đang ngồi trên ghế salon, thấy tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đi vào, vì vậy đứng lên đón:

"Hoan nghênh!"

"Chú Ngô, chú là bậc trưởng bối, chú mau ngồi đi!"

tôi vội vàng nói:

"Chúng ta không phải là lần đầu gặp mặt, còn khách sáo làm gì cơ chứ!"

"Ha ha cũng bởi vì không phải lần đầu gặp mặt, nên càng không thể qua loa! Chú nghĩ, với thân phận của cháu bây giờ, đừng nói là chú, ngay cả tổng thống Mỹ cũng phải đích thân nghênh đón ấy chứ?"

Chú Ngô nói.

"Thế nhưng, chú và hắn không giống nhau, con gái chú là lão bà của cháu!"

Một câu đùa của tôi, làm cho bầu không khí vui hẳn lên.

"Nói cũng đúng!"

Chú Ngô gật đầu ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ vào cái sô pha đối diện nói:

"Ngồi đi, thời gian đúng là nhanh thật, mới chớp mắt mà đã mấy năm như vậy rồi!"

"Đúng vậy, chú Ngô, trông chú càng ngày càng trẻ!"

Tôi cười nói.

"Trẻ? Béo ra thì đúng hơn, năm tháng không buông tha con người, con gái rốt cục cũng phải lấy chồng rồi!"

Chú Ngô thở dài:

"Chú thực sự là luyến tiếc!"

"Đúng rồi chú Ngô, hai chúng ta quen biết đã lâu, chú còn tưởng cháu không hiểu nội tình, chú còn đang mong gả con gái cho cháu cơ mà?"

Năm đó chú Ngô còn mong đem con gái gả cho tôi càng sớm càng tốt!

"Năm đó là như vậy, như bây giờ lại khác, ngoài Ngô Thiên tiểu tử, chú chỉ còn lại một mình nó, đương nhiên là luyến tiếc rồi!"

Chú Ngô nghiêm trang nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tôi suy nghĩ một chút, đúng là như vậy, không biết tiểu tử Ngô Thiên kia chạy tới nơi nào rồi. Lão nhân càng ngày càng lớn tuổi, vậy mà con cái lại không ở bên cạnh.

"Ha hả, Chú Ngô, chú có điều kiện gì cứ nói thẳng, chúng ta không ngại!"

Tôi nghĩ, lão gia hỏa này có khả năng là muốn nói điều kiện.

"Nói cái gì đó, tiểu tử này thực là, chú thì có điều kiện gì! Chỉ là muốn cháu đối xử với con gái chú tốt một chút thôi!"

Chú Ngô nói:
Tôi nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng vô cùng khẩn trương, lẽ nào trên tấm bản đồ này không còn gì?

"Tiểu Lưu, tấm địa đồ này cháu lấy từ đâu?"

Chú Ngô hết sức trịnh trọng hỏi.

"Đây là tổ truyền, có chuyện gì vậy, Chú Ngô, có vấn đề gì sao?"

Lưu Chấn Hải cho tôi thì cũng coi như một loại tổ truyền đi.

"Tử Vong Sơn Cóc... Không sai, chỗ đó, đúng là một Tử Vong Sơn Cốc!"

Chú Ngô thì thào lẩm bẩm nói.

"Tiểu Lưu, đây không phải là tàng bảo đồ, Tiểu Lưu, địa điểm này, ngàn vạn lần không thể đến!"

"Không phải tàng bảo đồ? Địa điểm bên trên đó có gì cổ quái hay sao?"

Tôi kỳ quái hỏi.

"Tiểu Lưu, cháu nghe lời chú đi, không nên đi tìm địa điểm kia, nó... rất đáng sợ!"

Chú Ngô thở dài nói.

"Cha, sao cha lại ấp úng như vậy, có chuyện gì thì cha nói đi? Lúc nhỏ cha còn mắng con nữa! Hừ!"

Ngô Huỳnh Huỳnh có chút mất hứng.

"Tốt lắm, cha còn tưởng tại sao tiểu Lưu lại cầm địa đồ ra hỏi, hóa ra là con cho nó biết, hai người sớm có dự mưu rồi đúng không!"

Chú Ngô nghe xong Ngô Huỳnh Huỳnh nói bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.

Tôi biết chuyện đã lộ, nên cũng không giấu diếm nữa, nói:

"Xin lỗi, Chú Ngô, cháu không có ý giấu diếm chú, thực sự cháu không biết, nên mới giả bộ như vậy!"

"Bỏ đi, chuyện này nói cho hai đứa cũng không sao! Khi đó là cơ mật nhưng hiện giờ nhiệm vụ đã chấp hành xong, không cần giữ bí mật nữa!"

Chú Ngô nói.

Chấp hành xong? Quả nhiên giống như Ngô Huỳnh Huỳnh phân tích! Nhưng mà tôi không quan tâm tới đó có bảo tàng hay không, mà là hình như trong đó có cái gì đó cực kỳ đáng sợ!

"Chuyện phải bắt đầu từ một buổi tối 13 năm trước..."

Chú Ngô bắt đầu nói đến sự tình năm đó.

Hóa ra bên dưới Tây Tinh sơn, có một thôn nhỏ gọi là Bố Cát Thôn.

Trong thôn chỉ có hon mười gia đình, bởi phụ cận đều là vùng núi, không có ruộng đồng trồng trọt, cho nên người trong thôn dựa vào sản vật trong núi bán lấy tiền.

Mà lúc đó, trong thôn có một người tên là Vương Đại Niên, Vương Đại Niên hơn ba mươi tuổi, từ nhỏ tới lớn dựa vào việc bán thổ sản sinh sống.

Có một ngày, hắn và Tạ Văn Hóa người cùng thôn lên núi hái thuốc.

Khi hai người lên núi hái thuốc, không biết tại sao lại lạc đường, đi vào trong một sơn cốc.

Khi hái thuốc thì phải đem theo công cụ, bò xuống đáy cốc với hai người mà nói là chuyện đơn giản.

Hai người đều chưa bao giờ từng tới đây, cho nên đành đi loạn lên, xem có thể tìm đường ra được hay không.

Đương nhiên, mỗi khi bọn họ đi đâu, đều để lại ký hiệu, tránh cho việc lạc đường.

Sau đó hai người tìm thấy một sơn động, thấy sắc trời đã tối cho nên mơi tính ở trong sơn động nghỉ một đêm, sáng mai tiếp tục tìm lối ra.

Bởi vì không chỉ có dã thú thường lui tới, mà còn có rất nhiều khả năng bị lạc hơn.

Khi hai người đốt một đống lửa lên, thì thình lình phát hiện ở trong sơn động có một cánh cửa đá thật lớn!

Điều này làm cho hai người đều vô cùng vui mừng, họ có nghe nói tới chuyện, ở trong núi có lăng mộ của hoàng thân quốc thích, trong đó có vô số tài bảo!