Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 68 : Mẹ anh trở về

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


"Mẹ, các người về rồi à!"

Tôi vừa đóng cúc áo, vừa kéo cửa ra.

"Tại sao lại chậm như vậy, không phải mẹ đã nói trước là chúng ta sẽ trở về hay sao?!"

Mẹ tôi nhìn thấy tôi thở hổn hển, kỳ quái hỏi.

"Chuyện này… bên trong nhà có khách."

Tôi lúng túng nói.

Lúc này Triệu Nhan Nghiên cũng mặc quần áo chỉnh tề, đi từ phòng ngủ của tôi đi ra, thấy mẹ tôi thì nói:

"Xin chào A di!"

"Ai nha! Trong nhà có khách, tại sao Tiểu Lỗi lại không nói sớm, các con đã ăn cơm chưa? Lão Lưu, mau thịt con cá này đi, sau đó làm cơm cho kịp!"

Mẹ tôi bắt đầu ra lệnh, cha tôi ngay cả quần áo cũng không kịp thay, lao vào trong bếp.

"A di, người đứng vội, cháu không đói."

Triệu Nhan Nghiên thấy mẹ tôi chuẩn bị nấu cơm, vội vàng nói.

"Không sao cả, cháu đến nhà chúng ta là phải ăn cơm, bây giờ cha Tiểu Lỗi bận đi làm cơm, chút nữa sẽ nói chuyện với cháu."

Mẹ tôi thân mật nói.

Tôi ngất, mẹ tôi đang bị làm sao vậy, sao cứ nhìn thấy mỹ nữ là nhiệt tình, trước là Hạ Nhu, giờ lại đến Triệu Nhan Nghiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

"Cháu gái, cháu ngồi đi, đừng có đứng như vậy! Tiểu Lỗi, con mau lấy nước cho bạn uống, trên ban công có đồ uống đó, mau đi lấy xuống!"

Mẹ tôi quát tôi, nói.

"A di, không cần phiền phức như vậy, cháu không khát."

Triệu Nhan Nghiên vội vàng khoát tay.

"Không sao, chỉ làm cho Tiểu Lỗi bận chút việc thôi."

Không biết tại sao mẹ tôi vừa nhìn đã yêu thương nàng như vậy.

Quả nhiên, Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi với vẻ xin lỗi, sau khi tôi trở lại thì mỉm cười với nàng.
Ba tôi vỗ vỗ bờ vai của tôi, làm vẩy cá cũng bắn luôn lên người tôi.

"Con…"

Tôi lúng túng không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói tôi với Triệu Nhan Nghiên đã xong luôn rồi?

Tôi giúp cha tôi làm cơm, những món ăn này tôi cũng biết làm, nhưng không dám biểu hiện quá mức, vì kiếp này tôi chưa từng học nấu ăn.

Cho dù như vậy, cha tôi cũng rất khích lệ tôi, nói tôi làm món ăn trông đẹp mắt hơn trước nhiều.

Cuối cùng, dưới sự hợp lực của 2 cha con chúng tôi, món súp cá đã hoàn thành và được bưng lên bàn.

"Mọi người tới dùng cơm đi!"

Sau khi ba tôi dọn xong chén đũa, nói với mẹ tôi đang hàn huyên với Triệu Nhan Nghiên ở trong phòng khách.

Mẹ tôi cười hì hì dẫn Triệu Nhan Nghiên đi tới bàn ăn, Triệu Nhan Nghiên cũng cười rất tươi.

Hai người này nói chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt thân mật của hai người, không phải lại nhận con gái nuôi rồi chứ?

"Nhan Nghiên, có đói bụng không, cháu ăn đi trước, không cần phải để ý đến người khác! Cứ coi như là nhà của mình đi."

Mẹ tôi đưa cho Triệu Nhan Nghiên một đôi đũa nói.

A? Những lời này nghe có vẻ rất quen thuộc. trước kia tôi tới làm khách của nhà Triệu Nhan Nghiên, mẹ nàng cũng nói với tôi như vậy.

Nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Triệu Nhan Nghiên cũng đang nhìn tôi, tám phần là nàng cũng nghĩ tới chuyện này, hai người chúng tôi nhìn nhau phì cười một tiếng.

Bữa cơm này làm tôi vô cùng buồn bực, mẹ tôi không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Nhan Nghiên, mỗi lần tôi định hạ đũa, thì mẹ tôi lại tranh gắp trước cho nàng, tôi thậm chí còn hoài nghi, tôi không phải con ruột của cha mẹ nữa.

Cha tôi ở trong bữa cơm rất ít nói, đa phần là mẹ tôi cao đàm khoát luận, không biết nói đề tài gì mà Triệu Nhan Nghiên nghe xong, lúc thì cười, lúc thì líu ríu thảo luận, mà cha tôi và tôi thì vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ đây là đề tài của nữ nhân?

Hơn nữa, làm cho tôi cảm thấy cực độ khó chịu chính là việc, mẹ tôi không chỉ một lần oán trách, nói hối hận khi sinh con trai, có con gái thì thật tốt, lúc bình thường có thể nói chuyện, lại có thể dạo phố.

Triệu Nhan Nghiên nghe xong lập tức nói, sau này khi có rãnh rỗi sẽ thường xuyên tới nhà của tôi, cùng mẹ tôi nói chuyện phiếm, làm mẹ tôi vô cùng vui mừng gật đầu lia lịa.

Mà Triệu Nhan Nghiên cũng giống như 1 con Tiểu Miêu thành công trộm được 1 con cá, cười toe toét.