Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 83 : Tới nhà Vi Nhi

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


Nhà của Trần Vi Nhi cũng ở gần khu chợ bán thức ăn, là một gian nhà theo kiểu tứ hợp viện (1), ỏ giữa chính có một cái cống thoát nước, còn bốn phía là nhà ở.

Bên trong không có hệ thống lò sưởi, không có phòng WC, đơn sơ vô cùng.

(1): Tứ Hợp Viện: nhà hình vuông, ở giữa có 1 cái sân, bốn phía là nhà ở.

Năm 1995, ở thành phố Tân Giang còn chưa có tiến hành quy hoạch, loại nhà Tứ Hợp viện như thế này thì chỗ nào cũng có.

Đến mùa đông, cái cống thoát nước ở giữa sân đóng băng, chất chồng lại một chỗ, nhìn từ xa giống như một ngọn băng sơn(2).

(2): Băng sơn: núi băng.

"Thật ngại quá, nhà tớ nghèo, không có cách nào xây được nhà tầng."

Trần Vi Nhi xin lỗi cười.

"Không sao, nhà bà ngoại của tớ cũng giống kiểu này, tớ lại thấy nó còn thoải mái hơn nhà tầng!" Tôi nói.

"Ha hả!"

Trần Vi Nhi cảm kích cười một tiếng.

"Cha! Lưu Lỗi đến!"

Trần Vi Nhi mở cửa phòng, nói với người ở bên trong.

"A, Vi Nhi, con mau dẫn bạn ấy đến phòng ngồi, ở bên ngoài lạnh lắm!"

Thanh âm của một nam tử vang lên, đó là cha của Trần Vi Nhi.

Tôi đang muốn cởi giày, Trần Vi Nhi khoát tay áo với tôi, tôi mới nhớ kiểu nhà trệt như thế này, bình thường không cần phải cởi giày đổi dép.

Nhà của Trần Vi Nhi cũng không lớn, có hai phòng, phòng khách sinh hoạt chung tầm 40 thước vuông, trong phòng có đặt 1 cái lò sưởi, cha của Trần Vi Nhi đang nằm đó nghỉ ngơi.

Những chiếc gỗ dán trong phòng đã bong ra, hai phòng còn lại, chắc là phòng của Trần Dũng và Trần Vi Nhi.

"Mau ngồi đi! Vi Nhi, mau lấy hoa quả cho khách!"

Cha của Trần Vi Nhi vừa nói vừa ngồi dậy.

"Chú Trần, chú cứ nghỉ ngơi, đừng để ý tới cháu!"

Tôi vội vàng đi tới, không để cho cha của Trần Vi Nhi phải ngồi dậy. Rồi quay đầu lại nói:

"Vi Nhi, cậu cũng không cần phải đi đâu, tớ không ăn trái cây."

Tôi biết hoàn cảnh của nhà Trần Vi Nhi, mua được một ít trái cây cũng không dễ dàng gì, có thể đây là để cho cha của Trần Vi Nhi tẩm bổ, tôi tại sao có thể tranh ăn được cơ chứ.
Đúng rồi, nhất định là nhìn thấy mình mặc rất đẹp, cho nên hắn mua cho bạn gái hắn".

"Hay là hắn đặc biệt mua cho mình?"

Trong lòng Trần Vi Nhi vang lên một âm thanh khác.

"Chắc chắn là không! Người ta tại sao phải mua quần áo cho mình, hắn không phải bạn trai của mình".

Trần Vi Nhi nghĩ.

"Tại sao ngươi biết hắn không phải mua cho ngươi? Bộ trang phục này ngươi mặc đẹp nhất"!

Một thanh âm khác lại vang lên.

"Sai rồi, sai rồi, tại sao mình lại có thể nghĩ vậy chứ! Tốt nhất là nên cất cẩn thận lại, đừng để cho hắn phát hiện"!

Lý trí của Trần Vi Nhi một lần nữa lại chiếm lĩnh bản thân.

"Không tin ngươi mở ra xem một chút, có phải bộ quần áo mà ngươi vừa mặc hay không?"!

Một âm thanh khác lại vang lên.

"Ừ, vậy thì xem một chút cũng không sao, chỉ nhìn một chút thôi thì chẳng vấn đề gì cả".

Lý trí của Trần Vi Nhi lại bắt đầu hướng về cái suy nghĩ mới này.

Trần Vi Nhi nhẹ nhàng cầm y phục, rõ ràng bộ quần áo này chính là bộ mình vừa mặc, có số đo hợp với mình!

Không thể nào, chẳng lẽ hắn thực sự mua cho mình?

Trần Vi Nhi hạnh phúc vuốt ve bộ quần áo trước mặt, nó đáng giá bao nhiều tiền đây! Tận 700 đồng, mình không phải bạn gái của hắn, tại sao hắn lại mua cho mình?

Lẽ nào hắn gặp mình đã thích mình luôn?

Nghĩ tới đây, Trần Vi Nhi đỏ mặt hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

"Vi Nhi, mau tới giúp mẹ rửa chén đi!"

Trần mẫu ở phòng bếp gọi.

Trần Vi Nhi đang trong tâm trạng xấu hổ thì bị giật mình, vội vàng cất quần áo lại, rồi chạy tới phòng bếp.