Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 90 : Dị năng tỏa sáng (3)

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


Tôi đâu có quên thân phận lão đầu này! Khi nhìn thấy hắn có bộ dáng ung dung, thì tôi đã có chuẩn bị rồi.

Tôi bây giờ nên làm gì? Nên dùng dị năng xông qua đánh rơi khẩu súng, hay là đầu hàng? Nếu như giết chết 3 người này, khẳng định sẽ có rất nhiều người cầm súng kéo tới đây.

Cứ như vậy, mặc dù tôi nắm chắc có thể xông ra ngoài được, nhưng còn Quách Khánh và Trần Vi Nhi thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại mặc kệ bọn họ ư?

Trần Vi Nhi lúc này rất sợ hãi, nắm chặt lấy cánh tay của tôi, không ngừng run rẩy. Còn Quách Khánh, hắn đang cố tỏ ra bộ dáng, heo chết không sợ nước sôi, đưa ánh mắt khinh thường nhìn 3 tên cầm súng.

Có lẽ bởi vì bầu không khí quả khẩn trương, nên tôi tập trung tinh thần từ rất sớm.

"A?"

Bỗng nhiên Trần Vi Nhi ngạc nhiên nhỏ giọng kêu lên.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

"Tại sao tớ có cảm giác, cảnh vật trước mắt chậm hơn rất nhiều? Chẳng lẽ mắt tớ hỏng rồi ư?"

Trần Vi Nhi kỳ quái tự nhủ.

Cảnh tượng bị chậm đi?

Chẳng lẽ nói... Tôi nhanh chóng buông cánh tay của Trần Vi Nhi ra, hỏi nàng:

"Bây giờ thì sao?"

"A? Thật là kỳ quái! Tại sao lại khôi phục bình thường rồi?"

Trần Vi Nhi lắc đầu nói.

Ha ha! Hóa ra là như vậy! Tôi ngay lập tức hiểu được ngọn nguồn của sự việc.

Ông trời của tôi, sau khi sống lại, tại sao vận khí của tôi lại tốt như vậy được chứ!

Một kế hoạch đã nảy sinh trong đầu của tôi...

"Quách Khánh, cầm lấy tay của tới!"

Tôi dùng giọng nói nghiêm túc, nhìn Quách Khánh.

Quách Khánh mặc dù rất nghi ngờ, nhưng thấy tôi nghiêm túc như vậy, đồng thời hắn rất tin tưởng tôi, cho nên lập tức đưa tay ra.
Lưu Chấn Hải, nếu không phải dị năng của tôi hôm nay tỏa sáng, thì không biết là sẽ ra sao rồi đây!

Không phải chỉ là một tên quân phiệt hay sao, cũng có ngày lão tử điều động quân đội tới san bằng cái trang viên này.

"Vi Nhi, cậu có chuyện gì không?! Bọn họ có khi dễ cậu không?"

Tôi ân cần hỏi thăm. Lúc nãy bận chạy thục mạng, bây giờ mới nhớ tới chuyện này.

"Không có... Không có chuyện gì!"

Trần Vi Nhi đỏ mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Cậu làm sao vậy?"

Tôi kỳ quái nhìn Trần Vi Nhi, không phải mấy người kia XXOO nàng rồi chứ!

"Tớ..."

Trần Vi Nhi cúi đầu được thấp hơn nữa, dùng âm thanh nhỏ hơn chút nữa, nói:

"Cậu nắm tay tớ… đau quá."

Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra tay tôi vẫn đang nắm chặt tay của Trần Vi Nhi, không trách được nha đầu này kêu đau.

"Đấy là do tớ quá căng thẳng khẩn trương..."

Tôi vội vàng thả tay ra.

"Khụ... Khụ... !"

Quách Khánh bỗng nhiên cắt ngang lời tôi, nói:

"Nhưng mà tại sao Lão Đại lại buông tay tớ sớm vậy..."

Trần Vi Nhi nghe thấy Quách Khánh nói như vậy, sao còn không hiểu ý hắn muốn nói gì, khuôn mặt nhỏ của nàng thoáng cái đã đỏ hồng, xấu hổ quay đầu ra chỗ khác.