Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 92 : Bới móc

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Nhan Nghiên nhận được một bó hoa tươi và một bức thư tình.

Thư tình thì tôi đã nhìn quen, thân là hoa hậu giảng đường, một tuần nàng có thể nhận được mấy bức thư.

Nhưng mà có người dám ở trường tặng hoa, thì đúng là tôi lần đầu tiên mới nhìn thấy!

Tôi mở bức thư tình trên đóa hoa tươi, hóa ra người gửi lại là tiểu tử Vu Văn Thụy! Phản ứng đầu tiên của tôi là, mày xong rồi, mày là người thứ 2 sau Lưu Khoa Sinh đó.

Triệu Nhan Nghiên nhận lấy bức thư từ trong tay tôi, nàng không thèm nhìn tới, trực tiếp vứt vào trong cái thùng gỗ, còn đóa hoa thì cắm vào lọ hoa trên bàn giáo viên, cạnh cái bảng đen.

"Lưu Lỗi, anh tới bây giờ còn chưa tặng hoa cho em!"

Sau khi Triệu Nhan Nghiên làm xong tất cả, trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt u oán nói với tôi.

"Ai bảo vậy, chẳng phải có một lần ở Công viên đó sao?!"

Tôi nhắc nhở.

"Đấy là anh tặng cho Hứa Nhược Vân!"

Triệu Nhan Nghiên liếc mắt nhìn tôi một cái, nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Chuyện đó cũng trách anh à!" Tôi nói.

"Ai bảo anh không nói rõ ràng!"

Triệu Nhan Nghiên nói:

"Đúng rồi, anh có phải đắc tội Hứa Nhược Vân hay không?"

"Đắc tội nàng? Anh đắc tội nàng lúc nào?"

Tôi kỳ quái nói.

"Vậy thì nha đầu này thích anh rồi!"

Triệu Nhan Nghiên nói.

"Thích anh? Vậy thì càng không thể! Anh nói chuyện với nàng chưa tới mấy câu!"

Nói thật, trong lòng tôi luôn có càm giác là lạ với nha đầu này, cho nên phải tránh né.

"Vậy thì lạ quá, thời điểm nàng ở cùng em một chỗ, rất thích nghe chuyện của anh."

Triệu Nhan Nghiên cau mày nói.

"Vậy sao ?"

Trong lòng tôi nghĩ, tiểu nha đầu này không phải là gián điệp đó chứ?

Tôi cũng nhớ lại lần ở công viên Văn Hóa, nàng đã từng hỏi tôi về phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông.

"Quên đi, không nói chuyện của nàng nữa. Hãy nói cho em biết, chuyện của anh với nha đầu Nhược Vân kia thế nào rồi?"

Triệu Nhan Nghiên lông mày giãn ra, cười hì hì nói với tôi.

Ông trời của tôi ơi! Tại sao nàng lại quan tâm tới chuyện này?
Buồn cười, mưa bom bão đạn tôi còn không sợ, lại đi sợ một tên tiểu lưu manh hay sao?

Thằng này không cần tôi phải ra tay, chỉ cần 1 mình Quách Khánh cũng đủ giải quyết rồi, kiếp này cứ để cho Quách Khánh giải quyết đi.

Nghĩ đến Quách Khánh, tôi nhìn cái bàn trống trơn trước mặt. Tiểu tử này hôm nay không đi học, đoán chừng hắn lại ra ngoài lăn lộn rồi.

Nhưng tôi không thể nghĩ tới, Vu Văn Thụy lại thiếu kiên nhẫn tới vậy.

Buổi trưa, tôi và Triệu Nhan Nghiên vừa mới bước ra khỏi phòng học, Vu Văn Thụy đã dẫn dẫn mấy người xông tới.

"Xin hỏi, các ngươi định làm gì vậy?"

Tôi cố ý giả ngu hỏi, không phải bọn chúng chỉ coi tôi là 1 con mọt sách hay sao, vậy thì tôi giả bộ làm mọt sách vậy.

"Ha ha!"

Vu Văn Thụy lớn tiếng cười nói:

"Tiểu tử, nếu sợ thì cút nhanh lên, bây giờ vẫn còn kịp đó!"

"Định đánh người hay sao? Giáo viên nói, đánh nhau trong trường là không đúng!"

Tôi cố gắng giả bộ giải thích. Đối với loại tiểu cước (3) như thế này, tôi đập rất dễ dàng, thôi thì cứ trêu đùa rồi đập cũng không muộn.

(3): Tiểu cước: chân nhỏ

"Ha ha ha ha!"

Đám người Vu Văn Thụy nở nụ cười điên cuồng.

"Mẹ kiếp, thằng này lại nói với chúng ta rằng, đánh người ở trong trường là không đúng! Ha ha ha ha! Buồn cười đến chết đi được!"

Có một người đứng sau Vu Văn Thụy nói.

"Việc này có cái gì mà buồn cười, hơn nữa chú cảnh sát cũng nói, tụ tập đánh người là trái pháp luật !"

Tôi tiếp tục nói.

"****, tiểu tử ngươi thông minh hay là có chút vấn đề đây!"

Vu Văn Thụy không nhịn được nói:

"Con mẹ nó, mày làm cho lão tử cười tới rụng răng rồi!"

"Chỉ số thông minh của tao nhiều hơn mày nhiều, tao là đệ nhất khóa học, mày không biết sao?"

Tôi hỏi ngược lại.

"Con mẹ nó, mày muốn chết à!"

Vừa nói, Vu Văn Thụy đã xông vào đấm tôi.