Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 94 : Hải Quy Phái
Ngày đăng: 21:27 20/04/20
Tôi suy nghĩ rất lâu, tôi bắt xen đưa bọn họ tới Hoàng Triều Hải Sản Thành.
Ăn hải sản cũng không phải là chuyện đơn giản, không nói tới việc nhà hàng có vệ sinh cẩn thận hay không, nếu như người ăn không hợp, thì có thể bị tiêu chảy hoặc ngộ độc thức ăn.
Mà hải sản ở Hoàng Triều sở dĩ đắt như vậy, yếu tố đẳng cấp cũng chỉ là một mặt mà thôi, chủ yếu nhất chính là hải sản được vận chuyển tới từ sáng sớm, tuyệt đối không để qua đêm. Nếu tối hôm trước còn thừa, thì sẽ bán lại cho tiểu thương hoặc đại lý bán lẻ.
"Chị đừng nói như vậy, à, có phải chúng ta tới Hoàng Triều Hải sản thành ăn không?
Bóng đèn nhỏ nhìn thấy tấm biển "Hoàng Triều Hải Sản Thành" rất lớn, hưng phấn nói.
"Cậu có ăn hay không! Tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy!"
Tôi trợn mắt nhìn bóng đèn nhỏ một cái nói.
"Cậu có phải là nam nhân không vậy, tại sao lại không biết nhường nhịn chút nào cả!"
Bóng đèn nhỏ không vui nói.
"Tớ có phải là nam nhân hay không, thì hãy hỏi Chị Nhan Nghiên của cậu ấy."
Tôi cười nói.
"Nói lung tung gì đó! Không đứng đắn chút nào cả."
Triệu Nhan Nghiên đương nhiên hiểu ý trong lời nói của tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, đem bàn tay nhỏ bé như một con cua cái giương càng hung hăng nhéo vào mông của tôi.
"Á!"
Tôi bị đau kêu ra tiếng.
"Chị Nhan Nghiên, hai người các ngươi đang nói gì đó?"
Bóng đèn nhỏ nghi ngờ hỏi.
Không nghĩ tới nha đầu này vẫn còn rất thuần khiết, đối với lời nói của tôi căn bản là không hiểu gì.
"Không có gì, đừng nghe hắn nói lung tung, chúng ta mau vào ăn đi thôi."
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Tiên sinh, mấy vị…?"
Thấy mấy người chúng tôi tiến vào, cô nhân viên phục vụ vội tiến lên hỏi.
"Tiên sinh thì chỉ có một..." Tôi nói.
"A... ?"
Nhân viên phục vụ kỳ quái nói.
"Nhưng mà còn có hai vị tiểu thư."
Tôi tiếp tục nói.
"Haha..."
Mấy nhân viên bên cạnh cũng phì cười ra tiếng.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không ăn, đang ngơ ngẩn nhìn nàng, nên mới nói.
"Không nghĩ tới em ăn Cua lại dã man như vậy..."
Tôi cười nói.
"Em đâu có đâu, chẳng phải em đang ở cùng anh một chỗ hay sao! Nếu là ở nhà ăn cơm, quy củ quá nhiều! Mỗi khi ăn thứ này, em đều không được ăn no."
Triệu Nhan Nghiên oán trách nói.
"Haha, thật ra cái bộ dáng em ăn Cua vô cùng đáng yêu."
Tôi cũng cầm một con cua lên, hùng hổ ăn lấy ăn để .
Khi chúng tôi đang ăn, có 2 người con trai trực tiếp đi tới bàn của chúng tôi.
"Hứa Nhược Vân, cậu cũng ở đây à?"
Một người con trai nói.
Tôi ngẩng đầu đánh giá người này, tuổi có vẻ lớn hơn chúng tôi, đoán chừng là sinh viên đại học, trên người có một cỗ khí chất kiêu ngạo.
Người đi bên cạnh hắn, tướng mạo trông rất buồn cười, đầu rất to, trên mặt còn có một vết đỏ, trông như một người bị bỏng.
Nhưng điều đáng buồn cười nhất là, người này lưng còng, nếu như thêm cái đầu to kia nữa, thì đúng là một con rùa biển.
"Lý Bác Lượng? Tại sao anh cũng ở đây?"
Hứa Nhược Vân ngẩng đầu lên, nói với người con trai tương đối tiêu sái kia.
"Ha hả, tôi theo một người bạn tới đây ăn cơm."
Lý Bác Lượng chỉ vào rùa biển, nói:
"Nhược vân, trông hắn như vậy nhưng mà lại là một nhân vật thiên tài về máy tính đó! Mới du học từ Nhật Bản trở về, hiện giờ là người Hoa có quốc tịch Nhật Bản!"
Con mẹ nó, tôi vừa mới nghe thấy mấy chữ người Hoa quốc tịch Nhật Bản thì cũng giật mình, không muốn làm con cháu của Viêm Hoàng, lại đi gia nhập một quốc tịch của 1 quốc đảo!
"Người Hoa quốc tịch Nhật Bản?"
Hứa Nhược Vân lại tiếp tục phê bình, kín đáo nói.
"Ha hả, chúng tôi là người của Hải Quy Phái!"
Lý Bác Lượng không phát hiện ra ý của Hứa Nhược Vân, tiếp tục nói.
"Phốc xuy... !"
Tôi vừa mới uống một hớp trà, nghe thấy câu này lập tức phun ra ngoài, Hải Quy Phái?
Tiểu tử này trông giống y như một con Rùa biển!