Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 1010 : Người hiểu ta, chẳng ai bằng vợ của ta!

Ngày đăng: 06:18 19/04/20


Linh hồn dung hợp không phải là một chuyện dễ dàng, hơn nữa không được xuất hiện bất kỳ một chút sơ xuất nào.



Diệp Trần nhìn như tùy ý, thật ra thì trong lòng cũng đã căng thẳng tới cực điểm!



Cho dù hắn đã là chưởng không giả của Hạo Thiên giới, đủ để khiến người chết đi trong khoảnh khắc có thể sống lại, ở Hạo Thiên giới gần như không có gì làm không được! Tuyệt đối có thể bảo đảm sự an toàn của Hi Nguyệt!



Nhưng vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Trần vẫn là vô cùng căng thẳng.



Bởi vì vô luận là tàn hồn Hi Nguyệt trước kia hay là Hi Nguyệt của đời này từ một loại ý nghĩa nghiêm ngặt nào đó tới nói đều không phải là Hi Nguyệt hoàn chỉnh trong lòng của hắn!



Chỉ có Hi Nguyệt có ký ức hoàn chỉnh ở kiếp trước mới được tính là Hi Nguyệt chân chính ở trong lòng của hắn.



Hơn nữa linh hồn có thể dung hợp thành công hay không thật ra thì ngay cả chính hắn cũng nói không chính xác, cho nên trong lòng tự nhiên rất bồn chồn.



Dùng tới gần nửa tháng, Hi Nguyệt lúc này mới ung dung tỉnh lại.



Sau khi Hi Nguyệt tỉnh lại một lần nữa, ánh mắt và cả động tác trên người đều đã hoàn toàn khác:



"Trần..."



Khi thấy ánh mắt lúc này của Hi Nguyệt cùng cách nói chuyện, Diệp Trần đã có thể chắc chắn rằng Hi Nguyệt của hắn đã trở về!!!!



Kích động qua đi, Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp lấy một tay ôm Hi Nguyệt vào trong ngực của mình thật chặt, hận không thể muốn hòa cả người nàng ta cùng mình làm thành một thể!



Trọn vẹn qua một lúc lâu, hai người lúc này mới chậm rãi tách ra.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này không cần nhiều lời cũng đã hoàn toàn hiểu tâm ý của đối phương.



Cứ nhìn nhau như vậy một lát, Diệp Trần bỗng nhiên lại ôm Hi Nguyệt vào trong lòng mình một lần nữa, tuy nhiên lần này, hắn lại cúi đầu xuống hướng đôi môi đỏ mọng kia hôn xuống một nụ hôn thật sâu...



"Ô ~ "



Hi Nguyệt đầu tiên là kinh hô một cái, sau đó chẳng mấy chốc thì đã đắm chìm vào trong đó, khó mà tự kiềm chế...



Nụ hôn này giống như đi qua hơn một cái thế kỷ, hai người lúc này mới lại chậm rãi tách ra.
"Ngươi nói là Vân Thương Sinh, Công Tôn Vô Ngã, Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh bốn người bọn họ sao?"



Diệp Trần nhẹ gật đầu:



"Trong Tu Chân giới chỉ sợ cũng chỉ có bốn người bọn họ biết lôi tiến vào Hạo Thiên giới, hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha truyền thừa của Hạo Thiên đại đế!"



"Chỉ có điều, bọn họ chắc chắn không nghĩ ra, ta đã là chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, nếu như bốn lão già kia thật dám lấy thân mạo hiểm tiến vào Hạo Thiên giới, vậy thì thú vị a!"



Diệp Trần ở bên trong Hạo Thiên giới là tồn tại không có gì làm không được, đừng nói là Độ Kiếp Đế Quân, cho dù là nhân vật đại đế cấp chúa tể dám can đảm tiến vào Hạo Thiên giới thì cũng chỉ có thể mặc cho hắn nhào nặn!



"Trần, đã có người muốn xâm lấn Hạo Thiên giới, ngươi không có ý định tiến đến ngăn cản sao?"



Hi Nguyệt thấy Diệp Trần cũng không định làm gì, nhịn không được tò mò hỏi.



Diệp Trần lập tức cười hắc hắc, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt xảo trá, nói:



"Ta không những sẽ không đi ngăn cản, hơn nữa đã thông qua thần niệm truyền âm cho lão vượn, để hắn suất lĩnh chúng đệ tử Cuồng Tiên môn rút khỏi đỉnh núi Everest á!"



"Ngươi làm sao..."



Hi Nguyệt hơi kinh hãi, sau đó thì trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Diệp Trần:



"Chẳng lẽ ngươi là muốn thả dây dài câu cá lớn, dẫn xà xuất động?"



Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng, nhếch đầu ở trên gương mặt xinh đẹp của Hi Nguyệt hung hăng hôn một cái:



"Người hiểu ta, chẳng ai bằng vợ của ta!"



"Phi!"



Hi Nguyệt lập tức xì một tiếng, mặt mũi trở nên đỏ bừng.



P/S: Ta thích nào....chương 2