Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 1085 : Đại kết cục!
Ngày đăng: 06:19 19/04/20
Diệp Trần gần như không do dự một chút nào, trực tiếp lắc đầu, nói:
"Tạm thời ta còn chưa muốn rời khỏi thế giới kia!"
Hạo Thiên Đại Đế nghe được câu trả lời này của Diệp Trần thì lập tức khẽ chau mày:
"Tiểu bối, ngươi cũng đã biết, lấy cảnh giới bây giờ của ngươi có thể đi tới không gian chuyển tiếp này, là bởi vì duyên trùng hợp, cũng có thể nói là cơ hội trời cho!"
"Hơn nữa, một khi ngươi rời khỏi cái không gian này thì đạo hình ảnh này của ta sẽ biến mất, không có đạo hình ảnh của ta chỉ dẫn, sau này ngươi muốn dựa vào lực lượng bản thân tiến vào nơi này thì sẽ vô cùng gian nan!"
"Nói theo một cách khác thì khả năng đây là cơ hội duy nhất mà ngươi có thể tiến vào thế giới Cao Duy!"
"Hiện tại, ngươi chắc chắn là muốn từ bỏ sao?"
Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, chợt mỉm cười:
"Đa tạ ý tốt của tiền bối! Ta đối với thế giới Cao Duy cũng chính xác là rất tò mò!"
"Tuy nhiên, người ta yêu, thân nhân và bằng hữu của ta đều còn ở tại thế giới kia, ta không thể bỏ đi mà không để ý tới bọn họ!"
Hai mắt Hạo Thiên Đại Đế lập tức trừng một cái:
"Ngu ngốc! Ngươi đã siêu thoát khỏi hỗn độn, vì sao lại ngay cả một cái "Tình" cũng không nhìn ra?"
"Tất cả tình dục, chẳng qua chỉ là chấp niệm trong lòng của ngươi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ rời bỏ ngươi, thời gian có thể chôn vùi tất cả, chỉ có vĩnh hằng mới là chân lý mà những người tu hành như chúng ta theo đuổi!"
Hạo Thiên Đại Đế khuyên bảo tận tình, muốn để Diệp Trần thay đổi suy nghĩ.
Tuy nhiên, Diệp Trần lại lắc đầu lần nữa, vẻ mặt ngược lại càng thêm kiên định:
"Một ngươi nếu như thật vô tình vô dục, đó cho dù có đạt tới vĩnh hằng thì có gì thú vị?"
Hạo Thiên Đại Đế lập tức bị kiềm hãm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát, đôi mắt hiện ra vẻ phức tạp, cuối cùng nặng nề thở dài một hơi:
"Thôi được rồi! Ngươi đã khăng khăng như thế, vậy thì tùy ngươi vậy! Chỉ hi vọng tương lai ngươi không nên hối hận..."
Nói xong lời này, Hạo Thiên Đại Đế vung tay áo dài lên một lần nữa, sau lưng Diệp Trần lại xuất hiện một con đường khác.
Diệp Trần hướng về phía Hạo Thiên Đại Đế, cung cung kính kính thi lễ một cái thì dứt khoát đạp lên con đường trở về.
"Có lẽ, ngươi đã đúng..."
Hạo Thiên Đại Đế nhìn qua thân ảnh của Diệp Trần, tự lẩm bẩm một câu, hình ảnh dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
...
Hạo Thiên giới, ở trong một quả tinh cầu hoang vắng.
Hi Nguyệt nhìn qua xung quanh hơn chục đạo khí tức không kém gì Hỗn Nguyên Đại Đế trước đó, vẻ mặt vô cùng trắng bệch.
Những người này bỗng nhiên chính là các chúa tể của những thế giới nhỏ kia!
Hóa ra, những đại đế này mắt thấy cảnh tượng trước đó đều cho là Diệp Trần và Hỗn Nguyên Đại Đế đều đã đồng quy vu tận, Hạo Thiên giới tự nhiên cũng đã trở thành thế giới vô chủ.
Hạo Thiên giới làm chủ thế giới mới, những người này có ai là không muốn lấy được?
Kết quả là, bọn họ ngay cả Hỗn Độn thú uy hiếp cũng không lo được, thi nhau bước vào Hạo Thiên giới.
Mà hơn mười vị cường giả Đại Đế phối hợp với nhau, thậm chí ngay cả Thiên Ý Hạo Thiên giới cũng bị áp chế gắt gao!
"Nữ oa oa, ngoan ngoãn giao Thế Giới Chi Tâm ra đi! Bằng không ngươi đừng trách bản đế không khách khí!"
"Cha, cha đã quyết định rồi?"
Diệp Trần nhìn qua Diệp Thiên Ca, vẻ mặt hơi có chút ngưng trọng.
Nhìn thấy nhiều người được phục sinh như vậy, Diệp Thiên Ca trước đây đã tìm tới Diệp Trần, muốn bảo hắn phục sinh Lâm Uyển Dung mẹ của hắn.
Đáng tiếc là, Lâm Uyển Dung chỉ là người bình thường, hơn nữa qua đời trong khoảng thời gian quá lâu, chân linh sớm đã tan hết!
Bởi vậy, Diệp Thiên Ca muốn gặp lại Lâm Uyển Dung thì chỉ còn lại một cái biện pháp đó chính là giống với Diệp Trần lúc trước, trùng sinh tới thời không trong quá khứ!
Tuy nhiên, một khi trùng sinh đến quá khứ thì vĩnh viễn không cách nào trở về, trừ khi có một ngày có thể giống với Diệp Trần vượt ra ngoài Thời Không pháp tắc.
Diệp Thiên Ca nhìn ra ánh mắt lo lắng của Diệp Trần, mỉm cười:
"Ta quyết định rồi! Chỉ cần có thể gặp lại Dung Dung, ta coi như lập tức chết đi cũng đáng, bằng không ta cho dù có được tuổi thọ vô tận thì cũng chẳng qua chỉ là cái xác không hồn mà thôi!"
Nói đến chỗ này, Diệp Thiên Ca vỗ vỗ bả vai Diệp Trần:
"Con trai, ta không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một người chồng tốt, cha làm bây giờ là vì muốn tới bù đắp sự tiếc nuối trong lòng của cha, con cần phải cao hứng thay cho cha mới đúng!"
Nói xong, Diệp Thiên Ca lại cười ha ha một tiếng nữa, sau đó xoay người kiên quyết bước vào bên trong đường hầm thời không.
"Ai!"
Nhìn qua thân ảnh của Diệp Thiên Ca biến mất ở bên trong đường hầm thời không, Diệp Trần không thể không thở dài một cái, cảm thấy mất mát.
Cho dù hắn bây giờ đã siêu thoát khỏi hỗn độn, nhưng cũng không phải là cái gì cũng có thể làm được.
Lúc này, bỗng nhiên một bàn tay trắng như ngọc mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Diệp Trần, lại là Hi Nguyệt đi tới lúc nào không biết:
"Chồng à, em ngược lại thật ra cảm thấy cha nói rất đúng, cha hiện tại là muốn đền bù sự tiếc nuối trong lòng mà muốn trở lại, cũng giống như anh lúc trước, chúng ta có lẽ nên cảm thấy vui mừng thay cho cha!"
Nói đến đây, Hi Nguyệt bỗng nhiên cười trêu ghẹo nói:
"Nói ngược lại, chồng tốt của em, anh sống lại một đời, bây giờ trong lòng nhưng còn có cái gì tiếc nuối không?"
Diệp Trần bị Hi Nguyệt hỏi lên như vậy, không thể không trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
"Cho tới bây giờ, dường như chỉ có một chuyện tiếc nuối vẫn chưa hoàn thành!"
"Ồ? Là chuyện gì vậy?"
Hi Nguyệt lập tức rất là tò mò, vội vàng truy vấn.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười xấu xa:
"Điều tiếc nuối duy nhất mà bây giờ anh vẫn chưa hoàn thành, đó chính là cùng em sinh ra một bảo bảo của chúng ta! A, không được! Cần phải sinh ra một đám bảo bảo mới đúng!"
Nói xong lời này, Diệp Trần bế ngang Hi Nguyệt lên, cười ha ha.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hi Nguyệt lập tức đỏ bừng hiện ra vẻ thẹn thùng, song chưởng đấm vào lồng ngực của Diệp Trần một lúc, gắt giọng:
"Phi phi! Cái gì mà một đám! Anh nghĩ em là heo nái sao?"
(Hết trọn bộ!)
P/S của tác giả: Kết thúc! Một năm nửa tháng, vừa vặn đuổi kịp vào đêm giao thừa thì hoàn tất, nghe phía ngoài âm thanh của tiếng pháo, tâm tình hết sức phức tạp, đã thở dài một hơi, đồng thời lại cảm thấy giống bị mất thứ gì, vốn là muốn mặt khác mở một chương viết một cái bản hoàn tất cảm nghĩ, suy nghĩ một chút vẫn là được rồi, thiên ngôn vạn ngữ rót thành một câu, cảm tạ tất cả độc giả ủng hộ bộ truyện này, chúc mọi người tân xuân khoái hoạt, một năm mới đều có thể tâm tưởng sự thành! Mặt khác truyện mới đã có lối suy nghĩ từ rất lâu, chờ khi ta hết bận, chúng ta lại tiếp tục một cuộc hành trình mới, tới lúc đó chúng ta lại gặp lại.
P/S Dịch giả: Cảm ơn tất cả các bạn cùng đồng hành với Diệp Trần cũng như tôi người dịch giả này...đây là bộ truyện trọn bộ đầu tiên tôi dịch hoàn tất kể từ khi bước chân vào . Cảm ơn tất cả mọi người ủng đã ủng hộ động viên tôi trong quá trình tôi dịch, xin cảm ơn, xin cảm ơn.... Bản thân tôi cũng có cảm giác như tác giả, dịch theo chân bộ truyện từ đầu đến cuối cũng có cảm tình với những câu chuyện đã đi qua, có lúc lên cao trào rồi lại xuống, những lúc ngáp ngủ cố dịch đủ chương... Một lần nữa xin cảm ơn! Coi như chúc phúc đi, chương cuối lấy 50 TLT =))) Chuẩn bị bước chân vào dịch Tiên Võ Đế Tôn + Dịch nốt Hệ Thống Chưởng Môn.....mời mọi người tham gia đọc hai bộ truyện này nhớ.....