Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 131 : Ai nói trên đời không có thần?

Ngày đăng: 06:04 19/04/20


Cùng lúc Diệp Tràn nói xong lời này, trên người đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng, trong nháy mắt bao phủ trên dưới toàn thân của hắn.



Mà dưới ánh sáng vàng bao phủ này, chẳng những thương thế ở đầu vai của Diệp Trần khép lại với tốc độ rất nhanh, cả người lập tức biến cao hơn rất nhiều, gần khoảng hai mét, thân thể cũng không còn giống như gầy yếu trước đó.



"Lưu ly Kim Thân! Mở!"



Sau một tiếng quát khẽ của Diệp Trần, trên người thế mà xuất hiện đường cong cơ bắp hoàn mỹ tới mức cực hạn, làn da giống như ngọc thạch hoàn mỹ, hơn nữa còn có ánh sáng vàng nhàn nhạt lưu chuyển, thật giống như đột nhiên thoát thai hoán cốt, đắc đạo thành tiên...



Lưu Ly Kim Thân, là một trong rất nhiều võ kỹ mà Diệp Trần học được ở kiếp trước, chẳng qua chỉ được coi là pháp môn phòng ngự loại thấp nhất.



Hết cách rồi, lấy thực lực và lượng chân nguyên bây giờ của hắn, pháp môn quá cường đại, căn bản không có cách nào thi triển ra.



Nhưng cho dù là pháp môn loại thấp nhất của hắn, ở trong Tu Chân giới, cũng là thần công vô số người mơ tới, chứ đừng nói trước mắt chỉ là ở trái đất này.



"Ầm!"



Cùng lúc đó, thanh kiếm khổng lồ màu máu kia, cũng đá giết tới trước mặt.



"Có thể chết dưới một kiếm mạnh nhất của lão phu, ngươi cũng đã đủ để kiêu ngạo!"



Bạch Thiên Hành lấy thân hóa kiếm, nhìn xuống phía dưới này, thiếu niên này để hắn phải ra hết thủ đoạn, ở trong lòng giận dữ hét lên.



Hắn tin tưởng, hắn lấy máu tươi của mình để đánh đổi, thi triển ra một kích mạnh nhất, ở trên đời hiện nay, không có người nào có thể toàn thân lạnh lặn trở ra!



Tuy nhiên,



Sau một lúc, hiện thực lại nặng nề cho hắn một kích.



Mắt thấy thanh kiếm khổng lồ đã giết tới trước mặt, Diệp Trần lại không tránh không né, hơn nữa ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích một chút nào, thậm chí ngay cả một chút ý định ngăn cản cũng không có.



"Khanh!"



Thanh kiếm khổng lồ màu đỏ như máu trực tiếp đâm vào trên lồng ngực Diệp Trần, nước biển xung quanh, bị ảnh hưởng còn lại của một kiếm này, đều thi nhau cuộn trào ra, nhưng lúc này Diệp Trần giống như Lưu Ly Kim Cương, vẫn đứng im ở nơi đó, không hề động đậy một chút nào!



Diệp Trần chẳng những được được một kích mạnh nhất của Bạch Thiên Hành, thậm chí lại còn lấy lồng ngực ra để mạnh mẽ chống lại!



"Không!!"



Bạch Thiên Hành thấy cảnh tượng này, lập tức rống lớn một tiếng, quả thực không thể tin được tất mả mọi chuyện đang xảy ra ở trước mặt mình đều là thật.



"Ta không tin!"



Bạch Thiên Hành đã muốn nghi ngờ vào cuộc sống, song chưởng đột nhiên đẩy, hiển nhiên còn muốn buống tay đánh cược một lần nữa.
Dưới khí lưu cường đại áp bách lên, mặ nạ màu vàng kim của Diệp Trần, đã bị dư chấn làm vỡ nát!



"Chết đi!"



Lúc này Diệp Trần đã đi tới phía trên Bạch Thiên Hành, mạnh mẽ vỗ xuống một chưởng!



"Không!"



Bạch Thiên Hành lập tức phát ra một tiếng hét không cam lòng, chỉ có thể giơ lên song chưởng đón lấy, sau đó lại giống như nhìn thấy một chuyện càng khủng bố hơn,



"Sao lại thế! Chẳng lẽ ngươi là Diệp Thiên Ca..."



Rất rõ ràng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Trần, Bạch Thiên Hành đã mơ hồ nhận ra thân thế của hắn.



Đáng tiếc, những nỗi dung tiếp theo trong lời nói của hắn còn chưa ra khỏi cửa miệng, đã bị một chưởng ấn hình bàn tay lo lớn, bao phủ hoàn toàn...



"Bành!"



Bạch Thiên Hành còn có cả con vật cưỡi chim Ưng khổng lồ kia của hắn, trong nháy mắt bị đập thành một đống thịt nát, rơi vào trong nước biển phía dưới, hoàn toàn biến mất không thấy.



Một đời của Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, đi chầu ông vải như vậy!



Mà ở phía trên du thuyền, mắt mọi người thấy tất cả cảnh tượng này, cảnh tượng đánh nhau trước đó, sớm đã khiến bọn họ sợ tới tột đỉnh, vào lúc này càng là yên tĩnh như chết.



"Kiếm Ma Bạch Thiên Hành...cứ thế mà chết đi như vậy?"



"Cho dù là Diệp Thiên Ca chiến thần của Hoa Hạ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của vị Diệp tiên sinh này a?"



"Đến cùng hắn là người hay là thần?"



"Sau ngày hôm nay, cái tên Diệp Cuồng Tiên, phải vang vọng thiên hạ!"



...



Vào lúc này, mặt trời mọc phía đông vừa đúng lúc từ từ nhô lên, nhìn qua thân ảnh ở xa xa kia, giống như là thân ảnh kia giẫm mặt trời dưới chân, trong mắt mọi người, tất cả đều lộ ra vẻ kính sợ nồng đậm.



Ai nói trên đời không có thần?



Tu luyện võ công tới cảnh giới cao như thế, với thần tiên lại có gì khác nhau sao?



P/S: Ta thích nào, kim phiếu Tử Linh thạch:D, đang bị tụt hứng dịch vì lắm chuyện lặt vặt quá, dịch được tý lại phải làm chuyện khác, bực mình ghê:D