Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 159 : Một tay ta có thể đánh bại ngươi

Ngày đăng: 06:05 19/04/20


Vốn Diệp Trần không có dự định nhúng tay vào loại tranh tài nhàm chán này, thế nhưng mắt thấy người bạn tốt của mình phải chịu nhục, hắn tự nhiên không thể đứng xem mà không làm gì.



"Diệp tử!"



Ngô Lỗi nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, lập tức hết sức vui mừng.



Mà Liễu Mộ Bạch thấy Diệp Trần, đầu tiên là sững sờ, sau đó không những không giận mà còn lấy làm mừng,



Vừa rồi sở dĩ hắn có thái độ khác thường, mở miệng làm cho Ngô Lỗi bị nhục nhã, thực ra thì hoàn toàn là bởi vì quan hệ tới Diệp Trần, bây giờ nhìn thấy chính chủ xuất hiện, hắn làm sao có thể không vui cơ chứ?



"Ha ha, Diệp Trần đúng không? Nghe nói ngươi cũng là thành viên trong đội bóng rổ lớp ta, làm sao? Nếu như không phục, cũng tới đọ sức với ta một trận, đừng nói ta bắt nạt ngươi, ta có thể một chọi hai! Có dám hay không?"



Liễu Mộ Bạch đối với kỹ thuật bóng rổ của mình rất tự tin, hơn nữa lúc trước hắn còn từ những người khác trong lớp nghe được biết rằng, Diệp Trần này cũng là thành viên đội bóng rổ, nhưng chỉ là một thành viên dự bị, chẳng qua ném rổ tương đối chính xác mà thôi.



Nhưng ở trong hình thức đơn đấu một đối một này, chính là dựa vào năng lực chơi đơn, ném rổ chuẩn xác thì có cái rắm gì dùng?



Thế nên hắn mới dám mạnh miệng như vậy, muốn lấy một người đấu hai người Diệp Trần và Ngô Lỗi.



Ngô Lỗi nghe được điều này, lập tức cười lạnh nói:



"Chỉ bằng ngươi, ngay cả tư cách xách dép cho Diệp tử chúng ta cũng không xứng! Cũng dám ăn nói mạnh miệng như thế?"



Sau khi được chứng kiến thân thủ kinh khủng của Diệp Trần, Ngô Lỗi bây giờ đối với Diệp Trần, đã tin tường tới mức gần như mù quáng.



Diệp Trần nghe được lời này của Ngô Lỗi, không thể không âm thầm buồn cười, thế nhưng hắn muốn lấy lại thể diện cho bạn tốt của mình, vì vậy nói:



"Ngô Lỗi nói không sai, chỉ bằng ngươi cái trình độ mèo ba chân này, ta một tay là có thể đánh bại ngươi!"



Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp đưa tay phải đúc vào túi quần, chỉ duỗi ra cánh tay trái, hướng về phía Liễu Mộ Bạch làm ra một cái tư thế xin mời con cún con.



Xoạt!



Mọi người ở xung quanh nghe được lời nói và nhìn thấy hành động này của Diệp Trần, lập tức xì xào bàn tán,



Trình độ bóng rổ của Liễu Mộ Bạch, mọi người thấy rõ như ban ngày, ngay cả Ngô Lỗi cao thủ như vậy, đều bị thua thảm bại, chỉ sợ so với vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, chênh lệch cũng không quá nhiều.



Lại Diệp Trần thì ngược lại, vô luận là chiều cao hay là hình thể, đều kém xa so với Liễu Mộ Bạch, coi như đồ ngu cũng có thể nhìn ra, hai người căn bản không cùng một đẳng cấp.



Thế mà bây giờ Diệp Trần lại dám nói ra câu nói điên rồ như thế, muốn đánh bại Liễu Mộ Bạch chỉ bằng một tay!




Diệp Trần cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.



Rất nhanh, Liễu Mộ Bạch cầm cầu, lần nữa khởi xướng tấn công, làm này hắn không còn dám qua loa chủ quan, bóng rổ ở trong hai tay của hắn nhanh chóng biến hóa, vậy mà xuất hiện từng đạo bóng hình, đủ thấy tốc độ dẫn bóng rất nhanh.



"Tiểu tử! Lần này ta sẽ xuất ra thực lực chân chính của ta, chịu chết đi!"



Liễu Mộ Bạch quát khẽ một tiếng, đột nhiên nhấn ga một cái, muốn đột phá phòng thủ của Diệp Trần một lần nữa, ngay vào lúc hắn dẫn bóng đi qua Diệp Trần tiến lên, Diệp Trần luôn luôn lỏng lẻo đứng ở đó, rốt cuộc động!



Ba!



Chỉ thấy, Diệp Trần cúi người tiện tay vỗ, đánh bóng rổ trong tay Liễu Mộ Bạch bay ra ngoài dễ như trở bàn tay!



"Cái gì!"



Chẳng những khán giả xung quanh phát ra tiếng hô kinh ngạc, mà mấy cô si mê Liễu Mộ Bạch như điếu đổ lúc này chũng choáng váng, dường như có người muốn ngất xỉu, ngay cả Liễu Mộ Bạch cũng bị pha cắt bóng này của Diệp Trần đánh cho hồ đồ,



Lấy tốc độ dẫn bóng của hắn, ở dưới sự gia tăng thêm nội kình, đối phương thế mà vẫn còn cắt được bóng của hắn?



Điều này sao có thể!



"Đây chính là thực lực chân chính của ngươi sao? Quả thực rối tinh rối mù!"



Sau khi Diệp Trần tiện tay cắt bóng rổ trong tay Liễu Mộ Bạch, khôi phục lại dáng đứng lỏng lẻo như cây dừa, nhàn nhạt mở miệng nói.



Liễu Mộ Bạch lập tức cảm giác khuôn mặt của mình đau rát.,



Hắn đã lớn như vậy, làm chuyện gì đều là thứ nhất, là đứng đầu, là đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống chúng nhân, chứ chưa bao giờ lại bị người làm cho nhục nhã trước mặt mọi người như thế.



"Ta không tin! Ta không tin ta sẽ thua ngươi!"



Liễu Mộ Bạch hét lớn một tiếng, nhặt bóng rổ ở dưới đất lên, lần nữa hướng Diệp Trần phát động tấn công.



Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên,



"Còn chưa phục sao? Vậy ta chơi với ngươi tới phục mới thôi!"



P/S: Ta thích nào....ủng hộ đi a các đạo hứu....