Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 177 : Kịch chiến
Ngày đăng: 06:05 19/04/20
"Tê ~ "
Tất cả mọi người có mặt ở đây, nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn bá khí như vậy, lập tức đều hít vào một ngụm khí lạnh!
Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn khó mà tin được, thiếu niên gầy yếu ở trước mắt này, thế mà có được lực lượng khủng khiếp đến như vậy!
Chẳng lẽ hắn là thiên thần hạ phàm hay sao?
Thế nhưng Bì Đặc kia, có thể trở thành một trong tứ đại chiến thần trong quân đội nước Mỹ, rõ ràng cũng không phải chỉ là hư danh.
Mọi người ở đây đều cho rằng, lúc hắn bị Diệp Trần xé thành hai nửa, khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, hắn thế mà trong nháy mắt hóa thành một vũng chất lỏng kim loại, chẳng những thoát khỏi sự khống chế của Diệp Trần, sau đó chảy đi một chỗ khác, hội tụ lại thành hình người một lần nữa!
Chỉ có điều, khí tức trên người của hắn rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều.
"Không có khả năng! Ngươi thế nào lại có nhục thể cường hãn như vậy!!"
Bì Đặc ngưng tụ thành hình người một lần nữa, lập tức nhanh chóng lùi ra ngoài trăm thước, đồng thời không cam gào thét lên.
Nếu như nói, trước đó hắn không thèm để Diệp Trần vào mắt, nhưng bây giờ, hắn đã hoàn toàn bị chấn động.
Nhục thân của hắn mạnh bao nhiêu, hắn hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ nào, Siêu Năng cục của nước Mỹ, đã từng làm thí nghiệm trên người hắn một lần, dùng năm chiếc xe tải cỡ lớn phân biệt lôi kéo đầu và tứ chi của hắn, còn hắn thì ở trạng thái hoàn toàn không phản kháng, dù vậy, đều không thể làm bị thương hắn một chút nào, đủ để nhìn ra nhục thể của hắn cường hãn tới cỡ nào.
Nhưng bây giờ chính mình thế mà lại bị người thiếu niên trước mắt này, phân thây dễ dàng như thế!
Lực lượng của cái tên này cường đại tới cỡ nào?
Nếu không phải trước đó không lâu, hắn vừa mới rót vào trong cơ thể một loại siêu cấp gen thuốc nước, có thể để tế bào hóa lỏng thì vào lúc này hắn đã đi chầu ông vải rồi.
Nhưng cho dù là như thế, thân thể mỗi một lần hóa lỏng, chuỗi gen sẽ đứt gãy một lần, thực lực của hắn cũng sẽ yếu đi rất nhiều, nhiều nhất là bị bảy lần như vậy thì chuỗi gen đó không cách nào khép lại, hắn sẽ hoàn toàn chết đi.
"Thế mà không chết?"
Nhìn thấy Bì Đặc hóa lỏng sống lại, chẳng nững tất cả mọi người cảm thấy hoa mắt, ngay cả Diệp Trần cũng hơi kinh ngạc, tuy nhiên sau đó đã hiểu ra được vấn đề trong đó, khóe miệng không thể không nhếch lên, sau một khắn Diệp Trần đã đuổi theo.
"Ta xem ngươi còn có thể phục sinh được mấy lần!"
Diệp Trần thúc giục tốc độ đạt tới cực hạn, trong nháy mắt đã áp sát tới trước mặt Bì Đặc, trực tiếp một quyền hung hăng đấm lên.
Bỗng nhiên một tiếng vàn truyền đến, Diệp Trần cẩn thận nhìn, lại có một quả đạn tên lửa cỡ nhỏ bay về phía mấy người!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trần không thể không nhướng máy, lấy thực lực của mấy người Âu Dương Hàn ngăn cản đạn bình thường thì thừa sức, thế nhưng loại vũ khí hạng nặng như súng phóng tên lửa này, khẳng đinh là không ngăn cản được.
Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Trần quyết định thật nhanh, từu bỏ ý nghĩ tiếp tục đuổi giết Bì Đặc, thân thể trực tiếp lóe lên, hướng chạy trở về.
Cùng lúc đó, quả đạn tên lửa kia cũng đã lao tới.
Âu Dương Hàn sốt sắng, vội vàng bảo vệ Lâm Chấn Nam muốn mang theo hắn né tránh, nhưng mà đúng vào lúc này một đạo thân ảnh quen thuộc kia lại đột nhiên ngăn ở trước người bọn họ!
"Phăng!"
Diệp Trần trực tiếp cách không đánh ra một quyền, đánh bay quả đạn tên lửa kia sang một bên.
Thế nhưng, sau đó rất nhanh lại có nhiều đạn pháo hơn ùn ùn kéo đến!
Sau khi những sát thủ này biết được thực lực khủng khiếp của Diệp Trần, cũng không dám tùy tiện tiến lên, súng ngắn, súng tiểu liên, súng ngắm, súng phóng tên lửa nói chung là các loại vũ khí, tất cả đều lấy ra dùng.
Diệp Trần nhìn thấy cảnh này, cũng không thể không nhíu mày, tuy nhiên sau đó lại hiện ra vẻ tàn khốc, dưới chân đột nhiên giẫm mạnh một cái,
Hóa khí thành vực, mở!
Ầm!
Phạm vi xung quanh mấy người Diệp Trần trong vòng mười thước, lập tức tạo thành một cỗ tường khí vô hình.
Những viên đạn, viên pháo... kia một khi tiến vào khu vực này, lập tức tốc độ bị giảm mạnh, cuối cùng dừng lại ở trên không trung, không còn cách nào tiến thêm lên được một chút nào nữa.
"Quay về cho ta!"
Diệp Trần quát lớn một tiếng, cùng lúc đó thân thể bỗng nhiên chấn động, những viên đạn, viên pháo... kia, lập tức bị một cỗ phản lực cường đại, tất cả đều phản xạ trở lại theo đường cũ.
Trong khu rừng rậm xung quanh, lập tức vang lên từng tiếng kêu thảm thiết...
P/S: Ha ha ha, truyện này hay, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi nhé, ta thích nào....