Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 189 : Quỳ xuống nói xin lỗi, bằng không chết!

Ngày đăng: 06:05 19/04/20


Chỉ một lát sau, Tô Lam trên người mặc một bộ đồ màu đen, từ phòng bếp bước nhanh tới.



Không thể không nói, Tô Lam bây giờ đã hoàn toàn có khí chất làm lãnh đạo, một bộ đồng phục âu phục màu đen mặc lên người này, đưa dáng người vốn mỹ lệ kia hoàn toàn thể hiện đi ra, so với trước đây còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa đó còn là sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, đối với những người phụ nữ trưởng thành còn xinh đẹp như thế để mà đi khống chế nam nhân thì quả thực có sự cám dỗ trí mạng.



Ngay khi cô xuất hiện, cô lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh.



Tô Lam đi giày cao gót, bước nhanh đi tới trước bàn ăn của Hùng Lập Xuyên, nở ra nụ cười ấm áp, nho nhã lễ độ nói:



"Nghe tiểu lưu nói, mấy vị muốn tìm ta, không biết ta có thể giúp được gì cho mấy vị?"



"Hừ!"



Hùng Lập Xuyên nặng hề hừ một cái, hai mắt không kiêng kỵ chút nào, liếc mắt đánh giá trên cơ thể của Tô Lam một chút, vẻ mặt ngạo nghễ nói:



"Ngươi gọi là Tô Lam sao?"



Tuy rằng Tô Lam đối với ánh mắt của Hùng Lập Xuyên có chút chán ghét, nhưng ở khách sạn lấy loại phục vụ mà làm, tình huống này sẽ thường xuyên gặp phải, cho dù lúc đầu cô ta làm bà chủ ở một quán cơm nhỏ cũng có loại thực khách như vậy, cho nên đã sớm tập mãi thành thói quen.



Thế là đè sự chán ghét trong lòng xuống, lần nữa nở ra nụ cười hiền hòa, gật đầu nói:



"Đúng vậy, ta chính là Tô Lam, không biết có vấn đề gì?"



Hùng Lập Xuyên cười lạnh, trên mặt nở ra nụ cười đùa giỡn, nói:



"Vấn đề gì nhỉ? Để cho ta nghĩ lại a...a, vậy ngươi giới thiệu một chút cho mấy người chúng ta, người làm thế nào mà từ bà chủ một cái quán cơm nhỏ, ở trong thời gian một tháng ngắn ngủi, lên làm tới bếp trưởng điều hành?"



Hùng Lập Xuyên cố ý nói rất lớn tiếng nhằm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh, ngay cả nhân viên đang làm việc trong khách sạn cũng thi nhau dừng chân nhìn về bên này, thậm chí còn có người bắt đầu khe khẽ bàn luận.
Khi xảy ra cảnh tượng này một số người ở xung quanh lập tức la hét lên, mấy người ngồi cùng bàn với Hùng Lập Xuyên cũng vội vàng chạy tới, đỡ Hùng Lập Xuyên ở trên mặt đất dậy.



Chỉ thấy khuôn mặt béo của Hùng Lập Xuyên đã gần như trở thành một chiếc bánh!



"Là ai? Là ai đánh lén lão tử? Có dũng khí thì đứng ra cho ta!!"



Sau khi Hùng Lập Xuyên phản ứng lại, lập tức tức giận tới phổ đều muốn nổ, lập tức hướng về xung quanh gầm thét.



Mọi người ở xung quanh, lập tức im lặng nhìn nhau.



Đúng lúc này, "Là ta!"



Một giọng nói lãnh khốc của một người con trai đột nhiên vang lên!



Mọi người lần theo nơi phát ra giọng nói này nhìn lại, nhìn thấy một tên thiếu niên tuấn lãng mười bảy mười tám tuổi đang chậm rãi từ phía sau đám người đi tới.



"Tiểu Trần!"



Tô Lam nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện này, không thể không hô một tiếng.



Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!



Diệp Trần chậm rãi đi ra từ trong đám người, hai mắt nhìn chòng chọc vào Hùng Lập Xuyên, giọng nói giống như ác ma trong địa ngục, tràn đầy hàn ý vô hạn, "Ta cho ngươi thời gian ba giây, quỳ xuống hướng về về nữ sĩ Tô Lam này nói xin lỗi, bằng không, chết!"



P/S: Ta thích nào, Kim Phiếu nào....