Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 219 : Bị tập kích

Ngày đăng: 06:05 19/04/20


Chút mánh khóe đó của hắn, há có thể giấu giếm được đôi mắt của Diệp Trần?



Chỉ có điều, khiến cho Diệp Trần có chút tò mò chính là ai đã tiết lộ tin tức của bọn họ cho lão già này? Mục địch là gì?



Tâm tư Diệp Trần hơi đảo một cái, mơ hồ đã đoán được người sai khiến phía sau, tuy nhiên hắn cũng không có lập tức vạch trần lời nói lừa bịp của vị đại sư trước mắt này, dứt khoát tương kế tựu kế nhìn xem lão già này tiếp tục muốn làm gì, mục địch cuối cùng là như thế nào!



Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đứng ở cửa nhìn lấy Lữ đại sư này đang tiếp tục lừa dối đối với Đường Thanh Nhã, "Nữ thí chủ, lão đạo nhìn giữa trán ngươi đầy đặn, địa các phương viên, mặt phượng môi anh đào, lông mày mượt cái mũi nhỏ, xem qua chính là tướng đại phú quý! Chỉ có điều..."



Lữ đại sư nói tới đây, cố ý lộ ra vẻ mặt ngưng trọng hơi chần chừ, Đường Thanh Nhã quả nhiên trung kế, vội vàng hỏi ngay:



"Đại sư, chỉ bất quá cái gì?"



Lữ đại sư làm bộ vuốt buốt sợi râu hoa dâm kia, tiếp tục lừa dối nói:



"Chỉ có điều, lão đạo xem ấn đường hai người các ngươi đều biến thành màu đen, chỉ sợ hôm nay sẽ có họa sát thân!"



Đường Thanh Nhã nghe được điều này, lông mày lập tức nhíu lại, "Đây là chuyện không có khả năng a?"



Theo suy nghĩ của Đường Thanh Nhã thì có đại cao thủ như Diệp Trần này ở bên cạnh, làm sao sẽ có họa sát thân?



"Khụ khụ!"



Lữ đại sư kia thấy Đường Thanh Nhã nổi lên nghi ngờ, lập tức ho nhẹ một tiếng, tiếp tục chững chạc đàng hoàng lừa dối nói:



"Trời có mưa gió thất thường, người thì sớm tối họa phúc! Nữ thí chủ, lão đạo có lời tốt muốn khuyên bảo, nếu là ngươi không nghe, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!"



Nói đến đây, Lữ đại sư dừng lại một chút, lại nói tiếp:



"Như vậy đi! Bản đạo có duyên với hai vị, hôm nay sẽ không ngại nói cho hai vị biết phương pháp phá giải!"



"Phía sau núi đạo quán chúng ta, có một chỗ gọi là miếu Lão Quân, hương hỏa rất là linh nghiệm, hai vị không ngại thì đi bái một cái, chẳng những có thể lấy bảo đảm bình an, còn có thể vượng nhân duyên!"



Đường Thanh Nhã nghe được lời nói trước đó đã nổi lên một chút nghi ngờ, nhưng khi nghe được câu cuối cùng vượng nhân duyên kia, lập tức vui mừng nhíu mày suy nghĩ, thà rằng tin là có không thể tin là không! Dù sao bọn họ nhàn rỗi cũng không có việc gì, không ngại đi bái một cái, nhỡ đâu linh nghiệm thật thì sao?



Nghĩ tới đây, Đường Thanh Nhã vội vàng hướng về phía Lữ đại sư, lần nữa cung kính thi lễ một cái, "Đa tạ đại sư chỉ điểm bến mê!"



Diệp Trần ở một bên nhìn tất cả vào trong mắt, lập âm thầm cười lạnh tuy nhiên cũng không nói thêm gì.




"Ngươi lại là... tông sư Hóa Kình!"



Người đàn ông trung niên cầm đầu trong năm người, chỉ vào Diệp Trần, hai chân đã run lẩy bà lẩy bẩy, giống như gặp phải ma quỷ, vừa run vừa mở miệng nói.



Mà ở trong lòng hắn sớm đã mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà Liễu Mộ Bạch.



Nếu như biết đối phương là tông sư Hóa Kình, nói như thế nào thì hắn cũng không nhận cái nhiệm vụ này.



Diệp Trần cười lạnh,



"Nói cho ta biết người sau lưng các ngươi là ai? Ta có thể cân nhắc lưu các ngươi một cái toàn thây!"



Năm người còn lại liếc nhau một cái, cuối cùng người đàn ông trung niên đầu trọc kia nói:



"Được rồi, ta nói! Người sau lưng chúng ta là..."



Người đàn ông trung niên kia nói tới đây, năm người bỗng nhiên nhanh chóng lui lại phía sau, hơn nữa trước tiên thi nhau móc ra từ bên hông một khẩu Desert Eagle.



Ầm! Ầm! Ầm!...



Năm viên đạn phân biệt từ năm vị trí khác nhau bắn vào các vị trí yếu hại của Diệp trần!



Rất rõ ràng, năm người này không cam tâm bó tay chịu chết, còn muốn làm giãy dụa cuối cùng.



Năm người hiển nhiên là thường xuyên phối hợp với nhau, kế hoạch vạch ra rất tốt, đồng thời hướng năm cái phương hướng khác nhau chạy thoát thân, lại thêm có súng ngắn quấy nhiễu, coi như không thể giữ lại được tính mạng tất cả nhưng cũng không đến mức toàn quân bị diệt.



Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ triệt để tuyệt vọng.



Chỉ thấy, đối mặt với năm viên đạn từ năm cái phương hướng khác nhau bay tới, Diệp Trần tiện tay cong ngón búng ra.



Sưu! Sưu! Sưu!



Năm viên đạn bắn ngược lại mà đi, trong nháy mắt xuyên thấu đầu của năm người...



P/S: Ta thích nào... chương thứ 7