Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 234 : Ngươi có biết ta là ai?

Ngày đăng: 06:06 19/04/20


Ở phía trong trang viên của Diệp gia, trong phòng hội nghị gia tộc,



Diệp gia trang vườn chỗ sâu, gia tộc nghị hội trong sảnh,



"Ba!"



Ngồi ở chủ vị một ông lão dáng người thẳng tắp, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng dậy, tức giận đến râu ria được thổi lên rất cao, gần như là giận dữ hét lên:



"Diệp Cuồng Tiên lại là cháu trai của Diệp Huyền Lâm ta! Tại sao đến bây giờ ta mới biết được! Ai có thể cho ta một lời giải thích?"



Hóa ra, lão giả này bỗng nhiên chính là Diệp Huyền Lâm gia chủ Diệp gia đương thời, ông nội của Diệp Trần!



Diệp Huyền Lâm rất nổi nóng, hôm náy hắn ở chỗ người bạn già nghe nói, Diệp Cuồng Tiên vang danh thiên hạ lại là cháu của mình, thế là ngay lập tức triệu tập tất cả các cao tầng trong gia tộc tập trung lại một chỗ, nổi trận lôi đình.



Mọi người Diệp gia nhất thời thi nhau cúi đầu, lặng lẽ một lúc.



"Thiên Ca! Ngươi tới nói trước một chút, chuyện này ngươi biết được từ lúc nào?"



Thấy mọi người đều không nói lời nào, Diệp Huyền Lâm đành phải hướng về phía Diệp Thiên Ca ở bên cạnh trầm giọng hỏi.



Diệp Thiên Ca bình tĩnh nói:



"Cha, con cũng là vừa mới biết được không lâu, hơn nữa con nhớ được, ở mười tám năm trước ngài nói qua, sau này không cho phép chúng ta ở trước mặt ngày đề cập tới hai người mẹ con bọn hắn!"



"Ta..."



Diệp Huyền Lâm lập tức không phản bác được, hơn nữa cũng không nghĩ tới, con trai mình luôn luôn ôn kiệm lễ cung, thế mà cũng học được mở miệng chống đối hắn.



"Năm đó là năm đó! Bây giờ là bây giờ! Nếu ta sớm biết hắn có thiên phú như thế, tuổi còn trẻ đã trở thành tiên nhân, thì coi như có Tần gia đè ép ở trên đầu, ta cũng sẽ để hắn nhận tổ quy tông!"



Diệp Huyền Lâm nói tới đây, dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:



"Nhớ về Tần gia kia, vì sao có thể tung hoành Hoa Hạ, không người nào dám tranh tài? Còn không phải bởi vì đằng sau bọn họ có một vị lão tổ tiên nhân a!"



"Trong nhà có một vị tiên nhân, tương đương với một vị Bồ Tát sống, chẳng những gia tộc trăm năm không lo, người người đều có thể sống lâu trăm tuổi! Hơn nữa đủ để lực áp một nước, đó là vinh dự cỡ nào!"



"Nhưng hôm nay, điều này nên thuộc về vinh quang của Diệp gia chúng ta, nhưng nó đã bị hủy hoại!"




Rất nhanh Diệp Vô Thương bị dọa cho tè ra quần, vội vàng nói:



"Trần! Trần! Đừng có giết anh! Bất kể nói thế nào, anh cũng là anh của em! Ân oán đời trước của bọn họ, cùng chúng ta không có liên quan? Em đây là đang làm cái gì?"



Nghe được lời này của Diệp Vô Thương, Diệp Trần lập tức cười lạnh, nếu như không có trải qua kiếp trước kia, Diệp Trần đối với Diệp Vô Thương thật đúng là không có hận ý gì, dù sao một đời này hắn còn chưa tới làm được chuyện gì đối với Diệp Trần.



Thế nhưng là, Diệp Trần chỉ cần vừa nghĩ tới kiếp trước, Tô Lam bị hắn hại chết, Đường Thanh Nhã cũng bị hắn thiết kế cưỡng hiếp mà chết, Ngô Lỗi người bạn tốt của mình bị hắn làm cho tàn phế cả đời!



Nghĩ tới đủ loại chuyện ở kiếp trước, sát ý trên người Diệp Trần lập tức không nhẫn nại được!



Diệp Vô Thương cũng cảm nhận được sát khí trên người Diệp Trần rất mạnh, lập tức trực tiếp bị dọa tè cả ra quần, quần ướt một mảnh.



Ngay vào lúc Diệp Trần nhịn không được muốn một chưởng đập Diệp Vô Thương thành tro bụi, đột nhiên một tiếng kêu vang lên, "Đừng vội làm tổn thương con trai ta!"



Sưu!



Ngay tại lúc tiếng kêu này vang lên, một cái mũi tên màu băng lam bay ra, bay thẳng tới mi tâm của Diệp Trần!



"Hừ!"



Diệp Trần trực tiếp hừ lạnh một tiếng, chẳng những không hề động một chút nào, hơn nữa ý muốn ngăn cản cũng không có, mặc cho mũi tên kia bắn trung vào mi tâm của hắn.



Tuy nhiên, "Bành!" một tiếng,



Trong nháu mắt mũi tên vỡ vụn, còn chưa làm Diệp Trần bị thương một chút nào.



"Cái gì!"



Người bắn ra phi tiến kia, là một thiếu phụ có vẻ mặt xinh đẹp nhìn qua khoảng ba mười bốn mươi tuổi, trong tay cầm một cái trường cung có phong cách cổ xưa, vào lúc này mặt mũi đang tràn đầy vẻ chấn kinh.



Nhìn thấy người này xuất hiện, hai con người của Diệp Trần phát lạnh, sát khí trên người lập tức dâng lên lần nữa, giọng nói lãnh đạm như ác ma từ trong địa ngục đi tới, gằn từng chữ một:



"Tần Nguyệt Nga! Ngươi có biết ta là ai?"



P/S: Ta thích nào...KP.TLT. Đề Cử 90 - 100, Like FB....