Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 24 : Đường Thanh Nhã phiền lòng

Ngày đăng: 06:02 19/04/20


Đại danh đỉnh đỉnh anh Ba Mắt, rõ ràng chết đi như thế!



Hơn nữa lại bị một người mặc đồng phục học sinh cất ba, môt chưởng đập chết.



Loại chuyện này nói ra chỉ sợ sẽ không có một ai tin tưởng, nhưng đúng là nó đã thực sự xảy ra trước mặt mọi người, quả thực giống như nằm mơ.



Ngay cả Tào Văn biết rõ thực lực của Diệp Trần, thấy cảnh này cũng sợ ngây người,



Thực lực của Ba Mắt này, so với Đồ Phu kia còn phải mạnh hơn một chút, rõ ràng cũng không thể ngăn cản một kích của Diệp Trần, thực lực người này đến cùng mạnh đến loại trình độ nào?



"Phốc phốc!" "Phù phù!" "Phù phù!"



Đám đàn em của Ba Mắt kia, còn có cả Vu Cương, sau khi kịp phản ứng, lập tức tất cả đều bị dọa đến ngã quỵ trên mặt đất, run lẩy bẩy, ngay cả ngẩng đầu nhìn Diệp Trần cũng không có dũng khí.



Nhất là Vu Cương, hắn vừa nghĩ tới chính mình trước đó trêu chọc Diệt Trần không ít, hơn nữa còn đoạt bạn gái của hắn, lập tức ý thức muốn tự tử cũng có, đành phải liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.



Có thể đánh một chưởng thành ra như vậy, đây quả thực là ma quỷ a!



Sau một lát, tiếng nói của Diệp Trần vang lên lần nữa,



"Hôm nay chuyện xảy ra ở đây, tao không hi vọng có người ngoài biết, nếu có người dám tiết lô ra ngoài nửa chữ, tao sẽ không dễ dãi như thế này đâu! Nghe rõ chưa?"



Mọi người nghe thấy điều này, lập tức dập đầu như giã tỏi,



"Vâng vâng vâng! Chúng tôi tuyệt không dám tiết lộ ra ngoài!"



"Cút đi!"



Diệp Trần tùy ý khoát tay áo.



Mọi người nghe được điều này, lập tức như được đại xá, nơi nào còn dám ở lâu, vội vàng thi nhau chau chạy bán sống bán chết.



Đợi đến khi toàn bộ mọi người rời đi, Diệp Trần liếc qua thi thể trên đất, hướng về phía Tào Văn ở một bên nói:



"Anh Tào Văn, tôi giết người của anh, anh sẽ không trách tội tôi chứ?"



Vẻ mặt của Tào Văn hơi đổi một chút, vội vàng nói:



"Làm sao dám! Là chính Ba Mắt muốn chết, không trách được người khác!"



Diệp Trần mỉm cười,




"Ai nha! Ta chợt nhớ tới có chút việc, không chơi cùng các người nữa! Diệp tử, trách nhiệm đưa lớp trưởng đại nhân về nhà, tôi coi như là giao cho ông đi! Bái bai!"



Ngô Lỗi nói xong lời này, vẫn không quên hướng về phía Diệp Trần nhìn trợn mắt, sau đó trực tiếp chạy mất.



"Cái tên này!"



Diệp Trần dĩ nhiên là hiểu được, Ngô Lỗi là đang cố ý tác hợp hắn và Đường Thanh Nhã, ở kiếp trước lúc học đại học, hắn và Đường Thanh Nhã suýt chút nữa trở thành một đôi, là nhờ có cái tên này giúp một tay.



Đường Thanh Nhã cũng là người cực kì thông minh, trong nháy mắt cũng cảm nhận được tâm ý của Ngô Lỗi, gương mặt xinh đẹp không thể không đỏ lên, thấp giọng nói:



"Vậy, thật ra thì tôi không cần anh đưa tôi về, tôi đã gọi điện với người trong nhà, chắc là chẳng mấy chốc sẽ có người tới đón tôi..."



Diệp Trần nhẹ gật đầu,



"Cũng được, sau khi chờ người trong nhà của ngươi đến, ta lại đi!"



Đường Thanh Nhã ngay tức khắc cảm thấy ấm áp trong lòng, gương mặt xinh đẹp càng trở nên đở hơn, thấp giọng lên tiếng,



"Ừm!"



Sau đó, sự im lặng kéo dài đến gần hai phút....



Hai người cứ như vậy đứng ở trước cửa nhà hàng, ai cũng không mở miệng nói một câu.



Đối với Đường Thanh Nhã, kiếp trước của Diệp Trần hoàn toàn chính xác có tình cảm với nàng, đáng tiếc về sau khi nàng chết thảm, chút tình cảm này cũng dần dần chôn vùi ở bên trong ký ức dài dằng dặc 800 năm, nhất là về sau ở Tu Chân giới, hắn gặp được Hi Nguyệt tiên tử người có tình cảm thân thàn với mình, trong lòng hắn không thể tiếp nhận những người phụ nữ khác trong trái tim mình.



Cho nên hiện tại hắn đối với Đường Thanh Nhã chỉ có hổ thẹn, có cảm kích, nhưng lại rất khó lại có tình yêu...



Đường Thanh Nhã thấy Diệp Trần như là người gỗ đửng ở đó, chậm chạp không nói lời nào, dần dần trở nên phiền lòng, cuối cùng sâu kín thở dài một hơi.



Lúc này Diệp Trần từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, quay đầu cười nói:



"Làm sao? Lớp trưởng đại nhân thế nhưng có chuyện gì phiền lòng? Cô không ngại nói cho tôi, tôi có thể giúp cô giải quyết!"



Đường Thanh Nhã vốn chỉ là bởi vì Diệp Trần đâm ra phiền lòng mà thở dài, nhưng nghe Diệp Trần nói như vậy, chợt nhớ tới chuyện lo lắng gần đây nhất kia, không thể không thở dài một hơi nói:



"Tôi gần đây hoàn toàn chính xác là có một chuyện khó giải quyết, nhưng chuyện này anh không giúp được tôi..."



P/S: Chương thứ hai trong ngày, đừng quên ta thích nha...