Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 266 : Nhân vật thần tiên

Ngày đăng: 06:06 19/04/20


Từ Thiếu Trùng choáng váng. Hai tên khách quý của cũng Tào gia choáng váng ngỡ ngàng trước hành động của Tào Quang. Mọi người xung quanh tất cả cũng đều choáng váng. Không biết là đang có chuyện gì xảy ra?



Hai người Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm, không hẹn mà cùng nhau dùng tay của mình che lại miệng, nhìn qua Tào Quang đang quỳ gối trước mặt Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp của hai người đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.



Nhìn xem, Tào Quang là ai cơ chứ? Hắn là con trai độc nhất của Tào Khôn Tào Tứ Gia, đại thiếu đỉnh cấp ở thành phố Vân Châu, có thể coi như là một đại nhân vật hô mưa gọi gió ở đất Vân Châu này. Thế nhưng bây giờ, trông dáng vẻ quỳ sụp của Tào Quang thật giống như một kẻ nô bộc thấp kém quỳ gối trước mặt Diệp Trần? Cảm giác này, giống như là đang nằm mơ a, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ.



Hai mắt của Từ Thiếu Trùng trợn lên thật lớn, sửng sốt nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt này, sau đó xoa đi xoa lại đôi mắt mấy lần, sau khi xác nhận chính mình không có bị hoa mắt, lập tức cảm thấy xong hẳn rồi, trong miệng lẩm bẩm nói:



"Không có khả năng! Đây không có khả năng!..."



Người khác thì có thể không biết, nhưng đối với hắn thì lại rất rõ ràng, Tào Quang bây giờ sớm đã không chỉ là đại thiếu đỉnh cấp ở riêng Vân Châu nữa mà còn là đỉnh cấp toàn bộ tỉnh Thiên Nam. Cho dù đối phương có là công tử nhà giàu ở Kinh Đô, Tào Quang cũng không cần phải khúm núm đến mức độ như thế chứ?



Mà hai tên khách quý của Tào gia kia, giờ phút này cũng không dễ chịu chút nào, hai người ôm cái đầu của mình, quả thực bắt đầu nghi ngờ vào những gì mà mình đang chứng kiến. Không phải là hiện nay Tào gia và Đường gia là hai gia tộc cường đại nhất tỉnh Thiên Nam hay sao?



Vậy vì sao Tào Quang con trai độc nhất của Tào Khôn, thái tử gia của Tào gia lại phải khúm núm trước tên tiểu tốt vô danh kia cơ chứ? Thiếu niên này là thần thánh phương nào? Vì sao có thể khiến Tào Quang sợ hãi đến mức độ như thế này?



Nhưng mà, đối mặt với hành động dập đầu thi lễ của Tào Quang, Diệp Trần ngay cả mí mắt đều không có động, lần nữa nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, mới chậm rãi nói: "Làm sao? Ta không thể tới chỗ này sao?"



Tào Quang nghe được điều này, ngay lập tức vội vàng xua tay, "Không không không! Tiên sinh muốn đi nơi nào đều có thể đi nơi đó, tự nhiên đi tới! Tự do đi tới!"



Khóe miệng Diệp Trần hơi giương lên, từ từ ngồi xuống một cái ghế sa lon bên cạnh, sau đó tùy ý bắt chéo chân, nhìn qua Tào Quang đang quỳ gối trước mặt mình, giống như cười mà không phải cười nói:



"Thế nhưng là, ta vừa mới không cẩn thận làm bị thương khách quý của Tào gia các ngươi, Tào thiếu cảm thấy nên xử lý chuyện này như thế nào?"



Tào Quang bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, toàn thân lập tức không chủ động được mà khẽ run rẩy, vội vàng nói:




Trải qua lần trước sau khi bị Diệp Trần một chỉ phế bỏ một cái chân, Tào Quang đối với Diệp Trần đã có tâm lý sợ hãi, lên thêm từ Tào Khôn cha hắn, nghe được từng chuyện, từng chuyện liên quan đến Diệp Trần, đối với hắn đã sớm kính sợ như thần linh rồi.



"Tào thiếu, hai người kia dường như đã bị tê liệt, nên tiếp tục xử lý như thế nào?"



Một tên cao to áo đen bên cạnh, nhịn không được mở miệng hỏi.



Tào Quang liếc qua hai người đàn ông trung nuên kia, vẻ mặt toát ra sự lạnh lùng. Trực tiếp ném xuống sông cho cá ăn, đối với bên ngoài thì nói hai người này đã rời khỏi Vân Châu.



"Ngoài ra, nếu ai dám nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, ta sẽ cho hắn đi chơi theo với hai người kia luôn! Nghe rõ cả chưa?"



Mọi người vội vàng thi nhau hô rõ.



...



Cùng lúc đó, sau khi nhóm người của Tào Quang rời khỏi, toàn bộ trong phòng hát, vẫn yên lặng đến đáng sợ!



Tất cả mọi người đều có vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Diệp Trần, không ai dám mở miệng ra để nói chuyện, sợ không cẩn thận lại chọc phải vị nhân vật thần tiên này. Ngay cả Tào gia đại thiếu đều phải quỳ lạy thi lễ, khúm núm đối với hắn, thân phận của người này, chỉ sợ cao bằng trời!



"Phù phù!"



Sau khi Từ Thiếu Trùng ngây người một lúc, không thể chịu được áp lực to lớn này, thế mà cắm đầu ngã xuống đất, rõ ràng bị dọa sợ ngất xỉu đi.



P/S: Ta thích a...buồn ngủ quá, vừa đi làm về, dịch luôn chương, đi ngủ cái đã a. Ủng hộ mọi người ơi, ngủ dậy dịch đủ số chương:))